Nhà của Kỷ Nam và Lý Nham nằm trong khu mới xây, xung quanh
không có nhiều hàng xóm, có đánh nhau cũng chẳng có lấy một người đứng
xem. Cửa đang mở, Dung Nham khoác tay Diệp Mộc đi vào đến cửa nhà đã
nghe thấy những tiếng bốp bốp chát chát vô cùng khủng khiếp từ bên trong phát ra.
Dung Nham bảo Diệp Mộc đứng ở ngoài cửa, đừng vào trong, cũng đừng đi đâu cả. Nhưng khi Diệp Mộc im lặng gật đầu, anh lại càng cảm thấy không yên tâm. Anh đang suy nghĩ thì một tiếng động lớn nữa lại vang lên.
Dung Nham nhìn Diệp Mộc, rồi lại nhìn cánh cửa đang mở toang, vò đầu bứt tai.
"Đi vào thì đừng nhìn ngang nhìn dọc nhé, cứ ngoan ngoãn đứng đằng sau lưng anh thôi, biết chưa?" Dung Nham vội vã nói, vòng tay ra ôm sau
lưng cô, bước vào trong nhà.
Đẩy cửa ra, quả nhiên bên trong đã trở thành một bãi chiến trường. Kỷ Nam đang lôi Lý Nham ra từ một chiếc bàn đã gãy một chân, rồi lại xông
lên đạp mạnh.
Lý Nham chỉ trốn thôi cũng đã rất vất vả, đôi lúc cô không cẩn thận bị vấp anh còn phải đi tới để đỡ, một lúc làm hai việc sao còn có thể chống đỡ được những quyền cước thông thiên của Kỷ Nam, bị ăn mấy vố, đau đến xa xẩm mặt mày, người càng ê ẩm.
Dung Nham phải che cho Diệp Mộc ở đằng sau chỉ biết đứng bên cạnh hô
lớn, nhưng chiến trận kịch liệt, cuối cùng anh đành phải xông lên. Kỷ
Nam lúc nổi cơn tam bành thì như con ngựa bất kham, Dung Nham và Lý Nham nào cũng luôn chân luôn tay, trong một lúc không thể làm gì được cô.
Ngay khi Dung Nham thả tay Diệp Mộc ra, rất bình tĩnh cô rút điện
thoại gọi điện báo cảnh sát. Mười phút sau khi ba người vẫn đang bất
phân thắng bại trong nhà, phía bên ngoài, hai chiếc xe cảnh sát đã rú
còi. Một đội cảnh sát phòng chống bạo lực ngay lập tức xông vào nhà,
nhanh chóng khống chế từng người một. Bốn chú chó nghiệp vụ chạy vào,
các viên cảnh sát đều mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Trung tá Lý Nham
- đội trưởng biệt đội tinh nhuệ nhất của bộ phận
quân cảnh thành phố C đã bị một đám cấp dưới của cấp dưới của cấp dưới
của cấp dưới ấn cho bẹp gí bên cạnh cửa của chính ngôi nhà mình như thế, khuôn mặt điển trai cũng bị gí đến biến dạng. Lý Nham nhắm mắt, ngượng
ngùng khẽ chửi thề, quay mặt đi chỗ khác.
Kết cục của sự việc rất đáng xấu hổ, Lý Nham chắc chắn không thể
thoát được một cuộc kiểm tra và nói chuyện với cấp trên. Nhưng điều
khiến anh sống không bằng chết hơn đó là, khi đội đó rút quân, biết được thân phận cảnh sát phòng chống bạo lực của anh, nét mặt ai nấy đều có
biểu hiện chẳng biết là ý gì...
Kỷ Nam lúc này đã bình tĩnh trở lại, quay người ngồi xuống một chiếc ghế, tựa vào lưng ghế, vẻ mặt thảm hại, gượng gạo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!