Lê Cận Thần ngày càng gần gũi với Diệp Mộc, đồng hồ đã chỉ
hơn mười một giờ vẫn chưa để cô về, vùi đầu vào trán cô như một chú heo
con, giọng khàn khàn, trách Diệp Mộc tối nay không đến ăn tối cùng anh.
"Trần Hiểu Vân hứa sẽ viết bài hát cho Trương Lâm, hôm nay được cầm tận tay, cô ấy vô cùng vui mừng, hẹn Dung Nham và em cùng đi uống trà, tất nhiên em phải đi rồi." Diệp Mộc giải thích:
"Đây là việc công đấy nhé, Giám đốc Lê vĩ đại."
Lê Cận Thần kéo tay cô đưa lên môi: "Mộc Mộc, những người như Dung Nham phức tạp lắm, em tránh xa anh ta một chút."
"Em tự biết giới hạn."
Diệp Mộc không muốn tiếp tục chủ đề này.
"Đúng rồi, hôm nay mọi người ở công ty đều nói Vấn tình có chuyện phải không?"
"Ừ, có một chút phiền phức.
"Lê Cận Thần không tiện nhắc đến Tần Tang, Diệp Mộc cũng không muốn chủ động mở lời, một hồi sau lại hỏi:"Có nghiêm trọng không? Có ảnh hưởng đến công ty không?"
"Nếu như bên đầu tư cũng rút lui thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng." Lê Cận Thần nói đơn giản.
"Nếu thế... có ảnh hưởng đến đánh giá của tổng công ty về anh và Phó giám đốc Lê không? Em nghe nói hội đồng quản trị rất quan tâm đến biểu hiện của anh và Phó giám đốc Lê ở bên này."
Lê Cận Thần mỉm cười: "Mộc Mộc, em muốn hỏi gì thế? Không sao đâu, có thể trực tiếp hỏi anh."
Diệp Mộc biết không giấu được anh:
"Phó giám đốc có khi vin vào chuyện Vấn tình mà làm lớn chuyện không? Anh có bị ảnh hưởng gì không?"
Trong chuyện Tần Tang giúp cô ra mặt lần này, việc cô lo lắng nhất chính là sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới Lê Cận Thần.
Vào công ty lâu như vậy, cô cũng biết chút ít về sự cạnh tranh giữa hai anh em Lê gia, Lê Khanh
Thần thông minh, tháo vát, tuyệt đối sẽ không chịu thiệt. Càng khó đối
phó hơn đó là, khi Lê Cận Thần làm tại tổng công ty ở Hồng Kông, Lê
Khanh Thần cũng vào công ty. Lê Cận Thần cùng một số người đến thành phố C làm việc, năm sau cô ta cũng chuyển đến thành phố C, rõ ràng coi Lê
Cận Thần là đối thủ, chưa tranh cao thấp sẽ không dừng lại.
"Với tính cách của Khanh Thần thì... có.
"Lê Cận Thần bình tĩnh nói. Diệp Mộc lo lắng:"Em xin lỗi." Chính Diệp Mộc đã gián tiếp hại anh.
"Em nói gì thế, đồ ngốc!" Lê Cận Thần nâng cằm cô, cười dịu dàng.
"Anh và em đã nói rõ rồi mà, công ra công, tư ra tư. Hơn nữa, đây là một trận chiến khá thú vị, chỉ cần mọi việc đều được giải quyết ổn thỏa thì đối với Vấn tình hay đối với công ty đều có lợi. Vả lại Khanh Thần đối đầu với anh chứ không nhằm vào công việc, không có Vấn tình thì nó cũng sẽ tìm việc khác để đối phó với anh."
Diệp Mộc vẫn cảm thấy mình có lỗi, nhưng không thể nói nhiều hơn. Cô
nắm tay anh, bóp thật mạnh:
"Cận Thần, về sau những chuyện như thế này anh đừng giữ trong lòng nhé, cứ nói với em. Anh ghét ai, không vừa mắt ai cứ nói cho em biết, ít nhất em cũng có thể cùng anh nói xấu người đó!"
Diệp Mộc ngồi trên đùi Lê Cận Thần, anh tựa vào ghế, nhìn thẳng vào
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!