Chương 14: Tìm người

Đến Canada không lâu, Diệp Mộc và Dung Nham đã tìm thấy

Trương Lâm một cách rất thuận lợi. Lúc đó ở Canada đang là hoàng hôn,

tuyết rơi dày đặc, nhiệt độ rất thấp, quần áo của Diệp Mộc mỏng manh,

được Dung Nham ôm kín trong chiếc áo bông màu đen to sụ của anh, cứ như

vậy hai người cùng nhau đi vào nghĩa trang. Đường mòn trên núi khá dốc,

từ xa bọn họ nhìn thấy từng hàng mộ có hình cây thập giá đều tăm tắp,

Trương Lâm mặc một chiếc áo bông màu đỏ rất nổi bật, ôm cây ghi ta, ngồi bên một ngôi mộ.

Trong khung cảnh dường như ngoài đất trời bao la chỉ còn lại một mình Trương Lâm ấy, Diệp Mộc nhìn mà không khỏi xót xa, cô đẩy Dung Nham ra, chạy nhanh về phía trước, ôm chầm lấy cô ấy, không nói gì.

Trương Lâm

đang trầm ngâm suy nghĩ, bị cái ôm bất ngờ làm cho giật mình, run bắn,

đợi đến khi cô nhận ra người ôm mình chính là Diệp Mộc – người đáng lẽ

bây giờ đang phải ở một nơi cách đây rất xa, cô bật khóc rồi gọi:

"Diệp... Mộc!"

Diệp Mộc gật đầu thật mạnh: "Là chị!" Cô rất xúc động. "Em đừng sợ, chị đến rồi đây.

"Trong bức ảnh trên nấm mộ trước mặt Trương Lâm, một người con gái có khuôn mặt giống Trương Lâm như đúc đang mỉm cười, dung mạo có một không hai, bình thản ngắm nhìn thế giới lạnh lẽo trong làn mưa tuyết lạnh buốt của đất nước nơi phương Bắc, nhìn một người con gái khác thay thế vào vị trí của cô, an ủi sự lo lắng duy nhất mà cô vẫn chưa thể an lòng trên thế gian này. Dung Nham lúc này cũng đã tới nơi, kéo Diệp Mộc dậy, ôm vào lòng, giơ tay ra cầm cây ghi ta trong tay Trương Lâm, giọng nói trầm sâu:"Lên xe rồi nói tiếp!" Trương Lâm biết mình có lỗi, lau lau khóe mắt, ngoan

ngoãn đi trước.

Dung Nham kéo sát chiếc áo, bọc lấy Diệp Mộc, một tay

cầm ghi ta, bước xuống núi một cách khó khăn.

Thời tiết ngày càng lạnh, tuyết rơi càng lúc càng dày, Diệp Mộc được

quấn trong chiếc áo và vòng tay rắn chắc của Dung Nham, cảm thấy ấm áp.

Trương Lâm đi phía trước, phía sau, nhịp tim dồn dập, mạnh mẽ của Dung

Nham như ép sát vào làn da cô, khiến cô có cảm giác yên tâm đến lạ.

Nhà của Trương Lâm ở Canada nằm trong một thung lũng nhỏ. Đó là một

căn biệt thự màu trắng, có vườn hoa nhỏ được cắt tỉa gọn gàng và một

thảm cỏ rộng.

Bước vào nhà, Trương Lâm cởi chiếc áo choàng dày bịch, vào bếp lấy

nước nóng, đi ra phòng khách nhìn thấy Dung Nhan và Diệp Mộc vẫn đứng

sát nhau như khi nãy, con bé lè lưỡi, khẽ nhún vai, đặt ấm trà xuống,

nhẹ nhàng, rón rén đi ra.

Diệp Mộc lúc đầu dính sát vào Dung Nham một cách rất tự nhiên, lúc

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!