Sau khi xả được cơn giận, Diệp Mộc vô cùng hoan hỉ, vừa huýt sáo vừa ngồi vào xe của Dung Nham, vỗ vai anh: Cô em! Đi thôi! Dung
Nham một tay giữ vô lăng, tay còn lại dạy dỗ cô gái không biết kính trên nhường dưới này. Diệp Mộc ngồi co rúm một bên:
"Cấm không được qua đây! Em cắn đấy! Còn nhổ nước bọt nữa!"
Cô nghiến chặt hàm răng trắng đều kêu ken két, tỏ vẻ sẵn sàng chiến
đấu. Dung Nham từ từ thu tay lại, chỉ nghe cô đắc ý cười khà khà:
"Tập trung lái xe đi..."
"Em yên tâm!" Dung Nham cười, nhìn cô chế giễu. "Anh đã có bằng lái xe ở đại lục tám năm rồi đấy nhé!
"Diệp Mộc ngượng ngùng. Lần trước, khi cô lái xe của anh đi về, trên đường gặp phải cảnh sát tuần tra, cô không có bằng lái xe ở đại lục, bị phạt ngay tại trận. Sau đó, Dung Nham tới bảo lãnh cho cô, nộp tiền phạt mới xong chuyện."Em đi thi lấy bằng đi, thi xong anh tặng em một chiếc xe." Dung Nham nghiêng đầu nhìn cô, cười tít mắt nói.
"Hả?
"Mắt Diệp Mộc sáng bừng, trong lòng vui mừng khôn siết, nhưng miệng vẫn trả lời khách sáo:"He he, chắc không được đâu, xe của anh, em chẳng dám đi.
"Cô đã tới một trong số rất nhiều ga ra ô tô riêng của anh, Rolls -Royce 7, Audi S8, Mercedes... đủ cả, trong đó còn có hai chiếc Bugatti sơn chống lóa một trắng, một nâu khiến cô nhìn đến chảy nước miếng. Những phản ứng ngốc nghếch này của cô đều lọt vào mắt Dung Nham, lòng bàn tay anh càng lúc càng ngứa ngáy, chỉ muốn xoa xoa vào mái tóc của cô gái này... Anh nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế,"ừmột tiếng nhẹ bẫng:Đợt trước có mấy chiếc taxi hàng second
-hand sắp hết date, trong
công ty chẳng ai thèm dùng, vứt đó chắc cũng sắp hỏng rồi. Nếu em thi
được bằng lái, anh sẽ lạm dụng chức quyền một lần, lén lút lấy một chiếc cho em.
"Taxi... Second -hand... Khóe miệng Diệp Mộc méo xệch. Điệu cười của Dung Nham phải gọi là phơi phơi gió xuân. Đầu bếp Teppanyaki[1] là một anh chàng đẹp trai người Nhật Bản. Từ bàn tay có thể biết được tay nghề đầu bếp cực giỏi. Những giọt dầu trên chiếc bàn thiếc đang"tí tách" thầm hát bài hát của riêng mình. Thịt bò
Kobe, tôm hùm, hàu, bào ngư,... đủ các màu sắc tươi sống, người đầu bếp
đẹp trai cho đồ ăn lên bàn còn làm vài trò tung hứng. Thức ăn được mang
đến trước mặt Dung Nham và Diệp Mộc tươi ngon, bắt mắt.
[1] Teppanyaki xuất hiện tại Nhật từ thế chiến II, là một hình thức
làm chín thức ăn trên một chiếc bàn thiếc lớn, có nhiệt độ cao (thường
là trên một trăm độ C)
Diệp Mộc tuy đã có nơi có chốn, nhưng ngồi bên cạnh là một Dung Nham
đẹp trai tuyệt vời, cũng không tránh được liếc qua liếc lại.
Món quà sinh nhật Trương Lâm chuẩn bị cho Dung Nham là một chiếc ví
nam hàng hiệu. Dung Nham cười rồi lấy chiếc ví mình đang dùng ra, rút
hết thẻ và tiền cho sang chiếc ví mới. Diệp Mộc nghiêng đầu qua định xem trong ví anh có để anh của một cô gái nghiêng nước nghiêng thành nào
không, nhưng chỉ nhìn thấy một bức ảnh chụp chung sáu người của Lương
Thị.
Ở giữa bức ảnh, đại BOSS đang cầm một chai champagne, khí thế vô cùng vương giả. Bên cạnh anh là một người con trai mặc đồ đen, khí chất lạnh lùng, hình như hai người đang nói chuyện với nhau.
Lý Vi Nhiên và Tần
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!