Chương 5: (Vô Đề)

Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Văn Điềm sợ hãi mở to mắt lùi về sau hai bước, ngón tay theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo, "Không chịu!"

Sở Hướng Thiên nhìn bộ dạng oan ức tội nghiệp của cậu càng thêm tức cười, cố ý áp sát giả bộ âm trầm hù dọa cậu, "Giờ ngươi muốn tự cởi hay để ta cởi đây?"

Hắn thân vốn đã cao to, đứng lại gần khiến Văn Điềm chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn hắn. Cộng thêm mày kiếm nhíu lại, môi mỏng nhếch lên, như thể giây sau sẽ nổi giận ầm ầm, Văn Điềm vốn muốn giả trang ta đây chẳng sợ, nhưng vừa thấy Sở Hướng Thiên sầm mặt áp sát về phía mình, cậu đã lộ nguyên hình.

Lắc đầu nguầy nguậy, Văn Điềm lui tới trong góc, phần lưng xanh tím không cẩn thận va vào tường, đau đến giật nảy, đã vậy còn phải đối mặt với tên hung thần ác sát Sở Hướng Thiên, cậu gấp đến độ viền mắt cũng đỏ hoe, như con thỏ nhỏ bị dồn vào tuyệt cảnh, vừa bất lực lại vừa đáng thương.

Sở Hướng Thiên vốn chỉ định đùa cậu chút cho vui, kết quả không ngờ lại đem người ta dọa khóc, hắn lúng ta lúng túng tằng hắng hai hơi, nhượng bộ lùi về sau, "Đừng khóc mà, ta chỉ giỡn chút thôi."

Văn Điềm bấu lấy vạt áo cuộn tròn trong góc, trên lưng hẳn còn đau, lại bồi thêm tâm lý sợ hãi không kiềm được, cứ thế thu mình vào một góc khóc thút thít.

Sở Hướng Thiên: "…"

Không ngờ mình lại dọa con người ta phát khóc, tiếng nức nở của Văn Điềm truyền vào tai khiến hắn tâm hoảng ý loạn, vội vã vơ lấy chai rượu thuốc đặt trên bàn, "Thôi nào, đừng khóc nữa mà, ta thực sự chỉ đang giỡn chơi thôi, nhìn nè, lại ta bôi thuốc cho ngươi nha."

Văn Điềm mặc kệ hắn tiếp tục khóc, phát tiết hết bao lo âu sợ hãi kiềm nén từ lúc mới bị bắt cóc đến tận bây giờ, tiếng khóc bé nhỏ lại nghẹn ngào liên miên không dứt, phảng phất lại như trời giông mưa bão đập ầm ầm trong lòng Sở Hướng Thiên.

Sở Hướng Thiên dỗ vài câu thấy không có hiệu quả, hết cách đành nghiêm mặt ngồi một cục bên cạnh bồi cậu khóc, vừa mong cậu ngừng khóc lại vừa tự hỏi mình đã làm gì sai mà tiểu thiếu gia lại khóc dữ như vậy.

(Tại mày ngu đó con trai, chọc nó cho cố vào)

Qua hồi lâu, tiếng khóc mới nhỏ dần, Sở Hướng Thiên lén liếc nhìn cậu, Văn Điềm vẫn đang núp trong góc phòng, tóc tai rối bời ôm chặt bộ hồng y trong ngực, tựa một đóa hoa xinh đẹp lung lay trong gió lớn.

Sở Hướng Thiên định thần lại, vừa âm thầm cảm thán tiểu thiếu gia quả là mỹ nhân bại hoại, ngay cả khóc cũng đẹp nữa, một bên lại vừa nỗ lực dỗ dành cậu, "Đừng khóc, còn khóc nữa mắt sẽ sưng đó."

"Nếu ngươi không muốn ta bôi thuốc vậy để lát nữa ta gọi Tiểu Kiều sang giúp ngươi."

Văn Điềm xụt xịt vài cái, chôn đầu trong đầu gối không thèm để ý đến hắn.

Sở Hướng Thiên líu lưỡi, biết bản thân gặp phải khắc tinh rồi, cảm thấy mình bây giờ chẳng khác gì đang hầu tiểu tổ tông, hắn sống 27 năm trên đời còn chưa thèm hầu ai bao giờ đâu, mà có bị hắn dọa khóc cũng tự mà lo lấy chứ hắn liên quan gì.

Cau mày suy nghĩ nửa ngày, Sở Hướng Thiên nhượng bộ hỏi, "Người đừng khóc nữa ha, nín khóc ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của ngươi."

Tiếng xụt xịt ngừng lại, Văn Điềm ngẩng đầu lên, trên mặt còn vương nước mắt, nhỏ giọng khàn khàn: "Ta muốn về nhà."

Sở Hướng Thiên: "…"

Đúng là tự đào mồ chôn mình mà, hắn giả bộ ho khan, ánh mắt cẩn thận liếc Văn Điềm chỉ lo cậu vừa nghe hắn nói dứt câu lại bật khóc: "Bây giờ còn chưa được, nhưng ta cam đoan nhiều nhất là mười ngày sau ta sẽ đưa ngươi trở về."

Văn Điềm đỏ mắt, suy nghĩ xem có nên tin lời hắn hay không.

Sở Hướng Thiên nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu, không nhịn được lại mủi lòng, giải thích cho cậu nghe: "Giữ ngươi trên núi chẳng qua do ta muốn mượn thời cơ xử lý chút chuyện mà thôi, chừng nào sự việc xong xuôi, ta bảo đảm sẽ đem ngươi lông tóc vô thương về tận cửa nhà được không."

Văn Điềm ngờ vực nhìn hắn, một lát sau mới thấp giọng xác nhận, "Mười ngày?"

Sở Hướng Thiên gật đầu, ung dung nói: "Tối đa chỉ mười ngày."

Thấy vẻ mặt hắn kiên định như vậy, không giống đang có ý lừa gạt Văn Điềm, hơn nữa bản thân cậu lại đang ở trên địa bàn của người ta, Sở Hướng Thiên hà tất phải lừa cậu làm gì, Văn Điềm khẽ gật đầu, giơ tay lau nước mắt nước mũi tèm lem.

Thấy cậu cuối cùng cũng chịu nín, Sở Hướng Thiên thoáng thở phào nhẹ nhỏm rồi lại nhớ tới mục đích tại sao mình đến đây, đem chai rượu thuốc đẩy sang chỗ Văn Điềm, "Để ta gọi Tiểu Kiều sang bôi cho ngươi, thuốc này lúc bôi phải mạnh tay mới có hiệu quả."

Cầm bình thuốc lên, Văn Điềm mím mím môi, "Không cần phải làm phiền Tiểu Kiều vậy đâu, tự ta bôi cũng được rồi."

"Bị thương đằng sau lưng thì ngươi sao mà bôi?" Sở Hướng Thiên cau mày không đồng tình, "Hoặc là Tiểu Kiều hoặc là ta, ngươi chọn đi."

Văn Điềm cắn môi, mày đẹp nhăn lại, suy nghĩ mặt lợi mặt hại trong chuyện này, rũ đầu cam chịu đưa thuốc cho Sở Hướng Thiên, "Vậy làm phiền Sở đương gia."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!