Chương 47: (Vô Đề)

Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Các quản sự như đang nín thở chờ Phó Điềm.

"Trước mắt cần người thế vào năm vị trí quản sự còn trống, mọi người nếu thấy ai thích hợp thì cứ tiến cử, thông qua sát hạch là được nhận."

"Ngoài ra ta dự định sẽ tăng thêm chức phó quản sự, phó quản sự khác với quản sự, sẽ không cố định ở bất cứ tiệm nào mà nửa năm sẽ luân phiên nhau đổi vị trí, lương hàng tháng cũng giống lương của quản sự."

Mọi người nghe đến đây liền cả kinh, ý là muốn có người để giám sát sao, phó quản sự nửa năm lại đổi, không có thời gian làm thân, đương nhiên sẽ không bao che cho nhau, cấu kết với nhau làm điều xấu.

Phó Điềm quan sát vẻ mặt họ, chậm rãi nói tiếp: "Việc tuyển phó quản sự thì các vị cũng cứ thoải mái đề cử, chỉ cần thông qua khảo sát là nhận."

"Nếu ứng cử viên do các vị đề cử được thông qua, thì người đề cử cũng sẽ có tiền thưởng."

Nghe cậu nói vậy, lòng người cũng an tâm đôi phần, giả như Phó Điềm an bài thân tín đến làm phó quản sự, vậy thì chẳng khác nào họ mang danh là quản sự nhưng về mặt thực quyền lại thua cả phó quản sự, suốt ngày phải dè chừng. Nhưng nếu tự đề cử thì lại khác, cũng giám sát như nhau, tuy nhiên sẽ dễ giao lưu hơn, chỉ cần không ai nảy ý xấu thì mọi người đều có địa vị ngang bằng.

Cách làm này khiến bọn họ mừng rỡ không thôi, tuy nghiêm trị nhưng vẫn có khen thưởng. Phải công nhận rằng biện pháp "cây gậy và củ cà rốt" của Phó Điềm thực sự rất được lòng người.

"Về phần các vị quản sự…"

Phó Điềm cố ý kéo dài thanh âm, lửng lờ đủ rồi mới nói: "Các vị đây chưởng quản cửa hàng hẳn cũng đã cực khổ nhiều rồi, nên theo ta, ngoại trừ tiền lương hàng tháng thì cứ mỗi cuối năm ta sẽ chiếu theo lợi nhuận của từng cửa hàng để chia tiền hoa hồng cho mọi người, còn cụ thể ra sao thì vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, ta sẽ báo lại với mọi người sau."

Nghe vậy mặt ai cũng lộ vẻ vui mừng. Tiền lương của quản sự không cao mà cũng chẳng thấp, nhưng bọn họ đều đã lớn tuổi cả rồi, trong nhà còn có gia đình cần phải chăm lo, bởi vậy cuộc sống chẳng dư giả gì nhiều, khi nghe Phó Điềm nói sẽ được trích hoa hồng hằng năm, ai ai cũng đều mong chờ.

Bọn họ thậm chí như đã quên mất thủ đoạn vừa rồi của Phó Điềm, quay sang cảm thấy vui mừng và may mắn vì cậu chủ nhỏ lên tiếp quản cửa hàng gạo, nếu không thì chẳng biết họ còn bị hành đến bao giờ.

Dưới thế công của "cây gậy và củ cà rốt", nhiều quản sự đàng hoàng hẳn, một phần là vì biết được cậu chủ nhỏ không hề dễ chọc, một phần là vì phần tiền lãi trong tương lai.

Nếu đã có biện pháp để kiếm thêm tiền thì đâu có ai ngu đi tham ô làm chi nữa.

Những gì Phó Điềm cần nói cậu cũng đã nói, tiếp theo là bàn sơ về cơ chế điều hành mới, còn đâu thì chừa phần để các quản sự góp ý hoàn thiện mô hình, sau chuyện vừa rồi họ tích cực hơn hẳn, đưa ra một số ý kiến rất hữu ích. Phó Điềm để Phó Cát ghi lại, sau này còn nhớ mà dùng.

Xử lý xong xuôi, Phó Điềm ton ton đi ra hoa viên, Chu Truyện Thanh cũng hứng thú chạy theo sau.

Sở Hướng Thiên bất mãn liếc y, cắn răng thấp giọng chất vấn, "Ngươi bò theo ra đây làm gì?"

Chu Truyện Thanh phẩy quạt, cười vô tội, "Ngắm hoa."

Ba người ngồi trong đình hóng mát, Sở Hướng Thiên nhấc ấm trà rót cho mình và Phó Điềm, chừa mỗi Chu Truyện Thanh cô đơn lẻ loi.

Chu Truyện Thanh thầm mắng hắn hẹp hòi, biết thân biết phận tự rót tự uống.

Mẫu đơn trong vườn cũng đã nở, muôn hoa khoe sắc rực rỡ cả một khu vườn.

Không biết tại sao Phó Điềm lại bỗng dưng nghĩ đến nạn hạn hán khi trước, nhấp một ngụm trà, cậu hỏi: "Chu đại ca, nếu như ngươi biết một bí mật liên quan đến tính mạng của hàng trăm ngàn người, nhưng khi ngươi nói ra có lẽ lại chẳng ai tin, thậm chí còn có thể gây nguy hiểm cho người thân trong gia đình, vậy ngươi có định nói ra không?"

Chu Truyện Thanh sững sờ, khẽ vỗ quạt trong tay, "Sao lại đột nhiên hỏi mấy vấn đề này?"

Phó Điềm thở dài, giả vờ cười đùa: "Hỏi chơi cho biết."

Chu Truyện Thanh trầm ngâm một hồi rồi nói: "Vậy phải coi năng lực của ta đến đâu, có đủ để xoay chuyển được thế cục đó hay không."

"Nếu ta không đủ khả năng, vậy thì khi nói ra bí mật ấy, chỉ tổ liên lụy đến mình và người thân mà thôi, cũng chẳng giúp ích được cho ai đâu."

Phó Điềm vốn tưởng y sẽ giảng đại nghĩa quốc gia này nọ, lại không ngờ y sẽ nói những lời như vậy, khiến cậu ngây ngẩn cả người.

Nhìn cậu sững sờ, Chu Truyện Thanh cười giải thích: "Phải biết vị trí mình đứng ở đâu rồi mới bàn được chuyện chính trị. Tuy nghe có hơi ích kỷ, nhưng cái gì cũng có đạo lý của nó, giả thiết ta biết bí mật liên quan đến toàn bộ Đại Sở, mà ta lại chỉ là một bình dân, thì hữu tâm vô lực, bởi không ai rảnh rỗi đi tin lời một dân đen đâu."

Phó Điềm bối rối, cậu không muốn vì mình mà liên lụy người nhà, nhưng cậu đâu phải kẻ máu lạnh, trong tâm vẫn cảm thấy cắn rứt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!