Chương 42: (Vô Đề)

Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Phó Điềm nhìn người dân xúm lại xung quanh, cúi xuống nhìn người đàn bà đang nắm lấy chân mình không buông, rồi nhìn cả thanh niên đứng đằng xa xa dùng ánh mắt thù hận trừng cậu, bỗng nhiên Phó Điềm nở nụ cười.

Lông mày Sở Hướng Thiên xoắn lại như bánh quai chèo, đang định tiến đến tách người đàn bà kia ra thì bị Phó Điềm cản, cậu khẽ lắc đầu, mặc kệ người đàn bà cứ khóc thảm thiết, cậu chắp tay ôm quyền nói với bách tính xung quanh, "Chư vị, ta là đại thiếu gia Phó Điềm của cửa hàng gạo Phó gia, hai vị này là vợ con của Lý quản sự…"

Phó Điềm giả vờ khó xử nhíu mi, "Tuy Lý quản sự đã phạm phải sai lầm lớn, nhưng họa ông ta gây ra cũng không nên để liên lụy đến vợ con, ta cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, có lẽ Lý phu nhân chỉ nhất thời không thể tiếp thu được sự thật này, vậy nên phiền các vị giúp ta đi mời quan sai đại nhân đến đây một chuyến có được không, đợi hồi Lý phu nhân bình tĩnh lại ta sẽ thương lượng với bên quan phủ để cho gia đình họ được gặp mặt nhau một lần."

Cậu nói đúng lý hợp tình, khi mọi người biết được thân phận của cậu thì thái độ đã thay đổi hẳn, quay qua nhìn hai mẹ con trơ trẽn nọ.

Bọn họ cứ tưởng tên thiếu gia nhà giàu nào đang ức hiếp dân lành, nhưng khi rõ được sự tình thì nhất thời như đang chung một mối thù với Phó Điềm.

Phó thiếu gia là người lương thiện, còn đám họ Lý kia mới là kẻ đáng trách!

"Hà tất phải phiền đến mấy vị quan làm gì, cứ để ta giúp ngài." Một vị đại thẩm mạnh mẽ tiến đến, chụp lấy cánh tay người đàn bà kia, bà đã quen làm những công việc nặng nên cánh tay thô ráp giờ như một chiếc kìm sắt quắp chặt lấy người đàn bà nọ, lôi bà ta ra khỏi chân Phó Điềm.

"Phó thiếu gia ngài quá thiện tâm, hai mẹ con nhà này cũng chẳng tốt lành gì đâu, ngài nếu không muốn động thủ thì cứ giao cho chúng ta."

Bình thường Lý quản sự sống rất hả hê, chọc không ít người căm ghét, mọi người đều thuộc tầng lớp bần hàn kiếm cơm như nhau, nào đâu Lý quản sự lại được ăn ngon mặc đẹp có cả tiền mua nhà cao cửa rộng, ngay cả vợ ông ta cũng sống sang như phu nhân nhà giàu, đi đường mà cứ hếch mũi lên trời. Nhi tử thì thôi khỏi nói, tuy mang tiếng thư sinh đọc sách đấy nhưng tính tình lại y chang bố mẹ nó, không ít lần bắt nạt bạn học gia cảnh bình thường trong trường.

Bởi vậy nên bây giờ chẳng ai thèm đứng ra bênh vực hai mẹ con nhà này làm gì cả, thậm chí còn có người đến tóm lấy tóc người đàn bà nọ, kéo bà ta giật ngược về phía đám đông.

Bà ta rít gào, thét lên dọa nạt mọi người không được đụng vào bà ta, sau một hồi lại bắt đầu khóc lóc xin tha, lớn tiếng gọi tên con mình, khiến gã thanh niên vốn muốn lặng lẽ chuồn êm cứng đờ người, mấy nam nhân vốn đang vây xung quanh cũng bắt đầu mang ý xấu xúm lại gần…

Trên mặt Phó Điềm vẫn luôn treo một nụ cười nhã nhặn, phảng phất như chẳng hề thấy hai mẹ con đang bị mọi người giáo huấn.

Đợi khi mọi người đã tản ra, hai mẹ con nọ vốn xiêm y còn chỉnh tề thì giờ đã xộc xệch rách rưới đến khó coi, trên mặt người đàn bà xuất hiện mấy vết cào còn rướm máu, con trai bà ta thì không được tốt số như vậy, đàn ông nếu đã đánh họ ra tay ác còn ác hơn phụ nữ, thanh niên bị đánh mặt sưng húp như đầu heo.

"Hai vị vẫn nên về đi thôi, nếu nhớ Lý quản sự thì để ta nói huyện lệnh đại nhân để hai người vô đấy "chăm sóc" Lý quản sự luôn cũng được."

Phó Điềm cúi thấp đầu nói, hai người ngửa đầu nhìn cậu, Phó Điềm đứng ngược sáng khiến họ không thể nhìn rõ được vẻ mặt cậu, phảng phất lại như đang nhìn thấy ác quỷ tu la chuẩn bị giơ tay bóp chết hai mẹ con.

Trước còn đắc ý thì giờ chỉ còn là hối hận, hai người sợ hãi co ro thân thể.

"Lý công tử bị thương không nhẹ, chắc năm nay không tham gia khoa cử được rồi." Phó Điềm nào đâu dễ buông tha đến vậy, hời hợt nói một câu khiến họ sợ mất mật.

Thanh niên mặt mày sưng húp sợ hãi trợn mắt, bò lên phía trước, mở miệng xin tha, "Chúng ta đều đã biết sai rồi, là do Triệu lão gia bắt ép chúng ta đến đây, chuyện lần này hoàn toàn không liên quan đến chúng ta…"

Khoa cử là cơ hội duy nhất để gã có thể xoay người, nếu như bây giờ không được tham gia khoa cử thì có khác nào đang tuyệt đường sống của gã, buộc gã cả đời mãi chỉ làm nô bộc cho người ta?

Triệu gia đúng có đến tìm mẹ con gã, bảo sẽ cho họ một khoản tiền, với điều kiện là họ phải khiến Phó Điềm thân bại danh liệt, bọn họ vốn chỉ nghĩ đối phó với một tên thiếu gia tay trói gà không chặt thì có gì là khó, thậm chí còn cố ý chọn nơi đông người như hội hoa để sinh sự, ai ngờ trộm gà không được còn mất cả nắm gạo.

Gã quay đầu nhìn về phía mẫu thân, lại nhìn đám đông đang vây quanh họ, nản lòng và sợ hãi xụi lơ thân thể.

"Chúng ta đi thôi." Mặc kệ hai mẹ con nhà nọ, Phó Điềm vòng qua họ tiếp tục đi vào bên trong.

Hôm nay mục đích đến là để ngắm hoa, không cần phải vì những kẻ như vậy mà mất hứng.

Sở Hướng Thiên vẫn luôn đi cạnh cậu, ánh mắt nóng rực dán chặt vào gáy tiểu thiếu gia, ký ức ngày hôm qua vẫn còn mới như in, vậy mà hôm nay Phó Điềm lại cho hắn thấy thêm một bộ mặt mới của mình, như một đóa hoa diễm lệ đang chậm rãi nở rộ từng ngày, khiến người ta phải mê muội.

Sau trò khôi hài vừa rồi, thì hầu như mọi người bên trong đều biết đến Phó Điềm, cứ đụng mặt là sẽ gật đầu chào hỏi. Phó Điềm quyết định ra hoa viện dạo, thử tìm hiểu luôn về năng lực kỳ dị của bản thân.

Bây giờ cậu đã hoàn toàn tin rằng mình có thể nghe hiểu được tiếng thực vật chứ không phải lãng tai hay sinh ra ảo giác, cậu đang nắm giữ một loại siêu năng lực kỳ lạ nào đó. Tuy không hiểu nguyên do, nhưng mà kệ đi, cũng đâu có hại gì.

Sợ hãi qua đi, chỉ còn là tò mò muốn khám phá.

Toà điền trang này rất lớn, bên trong không có phòng cho người ở, mà toàn là hoa viên, hoa được gieo trồng phân loại theo từng khu, lối đi được lát đá cuội uốn lượn như đường sóng, mọi người đều đang đắm mình thưởng hoa.

Tiết trời tháng bốn vừa hay thích hợp để hoa mẫu đơn nở rộ, gia chủ điền trang này có vẻ là một người chuộng mẫu đơn, trong sân hơn nửa đều được trồng đủ loại mẫu đơn, ngoài ra còn có một vài loài hoa khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!