Chương 41: (Vô Đề)

Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Sau một ngày bận rộn, đến tối mọi người liền tề tựu đặt tiệc ăn mừng.

Đã là tiệc sao có thể thiếu được rượu, do chuyện cửa hàng gạo đã được giải quyết ổn thỏa khiến Phó Điềm cao hứng vô cùng, uống không ít rượu. Sở Hướng Thiên có muốn cũng chẳng ngăn cản được cậu.

Phó Điềm ngà ngà say cứ tròn mắt nhìn chằm chằm Tiểu Kiều.

Sở Hướng Thiên vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của cậu, thấy thế thì không vui, sát lại gần lỗ tai cậu nhỏ giọng hỏi: "Ngươi cứ nhìn Tiểu Kiều làm cái gì?"

Phó Điềm lắc đầu không nói lời nào, tiếp tục dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn người ta.

Sở Hướng Thiên không vui nghĩ, chẳng lẽ tiểu thiếu gia coi trọng Tiểu Kiều?

Tuy Tiểu Kiều nhìn thì nhu nhược đấy, nhưng thực chất nàng chỉ cần dùng một tay cũng có thể nhấc bổng được Phó Điềm lên, người trong trại cũng đâu ai dám chọc nàng, chỉ có mỗi Thường Hỉ là gan to thấy chết không sờn mỗi ngày đều vui cười hớn hở mà vây quanh Tiểu Kiều thôi.

Tiểu thiếu gia khẳng định không hợp với Tiểu Kiều.

Trong lúc hắn nghĩ bậy nghĩ bạ, Tiểu Kiều cũng đã phát hiện ra hai tầm mắt quỷ dị phía đối diện cứ nhìn mình chằm chằm.

Nàng ngẩng đầu nhìn Phó Điềm, "Phó công tử có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

Phó Điềm cười khan, chậm chạp mở miệng nói: "Ta nghĩ… Muốn mời ngươi… Làm quản sự cửa hàng gạo."

Tiểu Kiều bất ngờ, không nghĩ tới cậu lại ngỏ lời với mình như vậy, nhưng nàng cũng không lo lắng nhiều liền gật đầu đồng ý —— khi trước nàng đã từng nói rồi, chỉ cần Phó Điềm có yêu cầu gì nằm trong khả năng của mình thì nàng sẽ dốc toàn lực để giúp cậu.

Mắt Phó Điềm sáng bừng lên, "Thật sao?" Cậu cứ mãi nghĩ không biết làm sao để thuyết phục được Tiểu Kiều, nào đâu rượu vào lời ra trực tiếp nói thẳng luôn, mà cậu cũng không ngờ Tiểu Kiều lại có thể sảng khoái đáp ứng mình như thế.

Cậu vui vẻ cong cong đuôi mắt, đứng dậy nâng chén kính Tiểu Kiều một ly, "Vậy sau này chuyện hai cửa hàng gạo đều nhờ cả vào ngươi."

Tiểu Kiều phóng khoáng cụng ly cùng cậu, Thường Hỉ nghe vậy cũng gào thét đứng dậy, "Nếu Tiểu Kiều đã ở lại vậy thì ta cũng ở lại."

Tiểu Kiều thụi cho hắn một đấm, khiến hắn câm miệng lại. Thường Hỉ đau nhe răng trợn mắt, vẫn oan ức nói, "Ta không về đâu."

Nhưng chẳng ai thèm quan tâm, sau khi tiệc tàn, mọi người đều về phòng mình nghỉ ngơi. Một ngày mệt nhọc đã qua, ngày mai sẽ ở lại đây nghỉ ngơi thêm một ngày, hôm kia lại xuất phát trở về Tứ Phương trấn.

Phó Điềm đã say đi đứng cứ chuếnh choáng, Sở Hướng Thiên định dìu cậu mà cũng bị đẩy ra. Phó Điềm cao hứng vô cùng, đi thì xiêu xiêu vẹo vẹo, mà trong miệng vẫn ngâm nga một điệu hát dân gian.

Phó Cát không yên lòng muốn lên chăm sóc cho cậu, Sở Hướng Thiên vội ngăn cản, "Cứ để ta, ngươi yên tâm đi."

"Vậy thì làm phiền Sở công tử."

Phó Cát rời đi, Sở Hướng Thiên bảo tiểu nhị chuẩn bị nước nóng, rồi lại đem Phó Điềm về phòng.

Bạn nhỏ đã say mò lại ngồi cạnh bàn gần cửa sổ, cậu nhoài người lên vệ cửa sổ không biết đang nhìn thứ gì ở bên ngoài.

Sở Hướng Thiên lại gần, "Đang nhìn gì vậy?"

"Nóng, hóng gió."

Lời ít ý nhiều, cậu đưa tay dò ra ngoài cửa sổ, ống tay áo vô ý bị vén lên cao, lộ đoạn cổ tay trắng nõn. Sở Hướng Thiên lẳng lặng nhìn gò má cậu, đột nhiên hắn có loại cảm giác rằng—— tiểu thiếu gia đang giấu tâm sự gì đó.

Nhưng hắn cũng không phải người thích tọc mạch vào chuyện riêng tư của người khác, chỉ im lặng bồi Phó Điềm nằm nhoài bên cửa sổ, chợt hắn mở miệng hỏi, thanh âm hắn như ngâm trong bông mềm, ôn nhu đến cùng cực, mà cả chính hắn cũng không ý thức được, "Muốn uống rượu nữa không?"

Rụt tay về, Phó Điềm ngước cổ nhìn về đằng xa xa, những chiếc lồng đèn đỏ lập lòe trong đêm soi sáng phố phường, ánh đèn ấm áp phản chiếu trong đáy mắt cậu như những ngôi sao đang tỏa sáng.

Phó Điềm nghiêm túc suy tư rồi vẫn lắc đầu từ chối.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, hẳn là tiểu nhị đưa nước nóng tới. Sở Hướng Thiên giơ tay xoa xoa lên đỉnh đầu cậu, "Vậy thì mau tắm rồi đi ngủ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!