Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Thường Hỉ ngồi xổm trước mặt Văn Điềm, xoắn xuýt không biết có nên tin hay không.
Đáng thương cho quả óc nhỏ nay lại càng nhỏ của hắn, có bao giờ nghĩ được ba cái chuyện này đâu, sau cùng hắn vỗ cái đét lên đùi, dù gì cũng bắt lộn người rồi, thôi thì chẳng bằng nhân lúc lão đại không có ở đây, mình cứ lén lút thả người đi, mấy thằng khác thì nhè ra tẩn cho trận để nó không đi méc lung tung là được rồi, còn mình cứ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra là xong thôi!
Thường Hỉ tự khen mình thông minh sâu sắc, chỉ cần không ăn đòn là may rồi, nghĩ ngợi một hồi liền bật dậy cởi trói cho Văn Điềm, không quên đe dọa cậu, "Không được la hét chạy loạn, đợi lát ta thả ngươi xuống núi."
Văn Điềm vui vẻ, giả làm bé ngoan gật gật đầu, ngoan ngoãn đứng im để hắn cởi trói.
Thương thay hai kẻ vì quá đỗi vui mừng mà không chú ý ở đây còn những hai người nữa.
Sở Hướng Thiên vừa đi công chuyện về, vừa vào đã thấy Thường Hỉ đang chổng mông chít chít méo méo gì đấy với cây cột —— Thường Hỉ dáng người thô to vừa vặn che khuất mất Văn Điềm nhỏ thó.
"Thường Hỉ, ngươi đang làm gì vậy?" Sở Hướng Thiên nheo mắt lại, bước đến đạp ngay mông Thường Hỉ.
Thường Hỉ xém ngã chúi dụi, choạng choạng đụng trúng mũi Văn Điềm hại cậu đau chết được, nước mắt giàn dụa.
Sở Hướng Thiên lúc này mới chú ý ở đây còn thêm một người nữa.
Thường Hỉ luống cuống tay chân lồm cồm bò dậy, vẻ mặt chột dạ nhìn Sở Hướng Thiên, "Lão, lão đại, ngài về nhanh vậy?"
Ánh mắt Sở Hướng Thiên rơi trên người Văn Điềm, hất hất cằm hỏi, "Ai đây?"
Thường Hỉ chột dạ liếc nhìn Văn Điềm, ấp úng nửa ngày, linh quang chợt lóe, nói: "Ban nãy ta nhặt được trên đường, không phải lão đại ngài nói ngài thích nam nhân sao, ta thấy cậu ta xinh đẹp nên cắp về cho ngài đấy."
Nói xong, hắn khoa chân múa tay ra sức chào hàng, "Ngài xem mặt đẹp này, chân thon này, eo nhỏ này,… Quá tuyệt còn gì!"
Sở Hướng Thiên mày kiếm nhấc cao, ánh mắt nương theo tay hắn quét một vòng quanh người cậu, sờ cằm khen ngợi: "Đúng là không tệ thật."
Bạn nhỏ Văn Điềm bỗng dưng bị bán: "…"
Thường Hỉ va cậu đau điếng, ong ong cả não, nước mắt ứa ra, sau lại nghe thấy đoạn đối thoại giữa bọn họ, vành mắt đỏ hoe muốn mở miệng biện giải, nhưng vừa ngẩng đâu đã đối diện với đôi mắt đen thẳm của Sở Hướng Thiên.
Sở Hướng Thiên cẩn thận nhìn cậu, bỗng dưng lại gần bắt lấy cằm cậu, híp mắt đánh giá nửa ngày, "Đúng là một mỹ nhân…"
Lực tay đặt trên cằm quá lớn, Văn Điềm đau đớn muốn ứa nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ta không phải Tiêu Trường Hiến, các ngươi bắt lầm người rồi…"
Sở Hướng Thiên chậc một tiếng, cau mày buông tay ra, "Khóc cái gì, ta đâu có ăn thịt ngươi."
Nói rồi quay đầu nhìn về phía Thường Hỉ, "Vầy sao ngươi bảo là nhặt được ven đường?"
Lén lút dịch dịch toan chuồn lẹ, Thường Hỉ cứng đờ người, rụt cổ kinh sợ muốn giả chết, "Thì đúng vậy mà,… kiếm được dưới chân núi chúng ta đó!"
Chu Truyện Thanh đứng bên cạnh xem kịch nãy giờ thực sự không nhìn nổi cái bộ dạng cô vợ nhỏ oan ức của hắn nữa, cười cười lên tiếng vạch trần, "Được rồi, đừng sạo nữa, ta và lão đại mới từ Tứ Phương trấn trở về đây."
Tiểu công tử Văn gia bị thổ phỉ Tây Sơn bắt mất, chuyện lan khắp trấn, Văn gia đã đi báo quan, thương lượng biện pháp cứu người về. Y và lão đại vừa nghe lời đồn cũng hoang mang không kém, vội vã chạy về đây.
"Nói rõ ràng ra xem nào." Sở Hướng Thiên bồi thêm cho Thường Hỉ một đạp, bệ vệ ngồi trên ghế da hổ, đầu ngón tay nhẹ gõ lên đầu gối.
Mắt thấy lão đại không có ý định cho mình ăn đòn, Thường Hỉ thở phào nhẹ nhõm, đem ngọn nguồn khai sạch sẽ, nói xong còn đặc biệt oan ức kể lể, "Ta vốn chỉ muốn chộp tên tiểu tử kia về đây cho Tiểu Kiều xả giận, ai dè đâu lại bắt lộn người."
"Ngươi chừng nào mới khôn lên được đây hả?" Sở Hướng Thiên thực hết thuốc chữa với tên thuộc hạ ngu si tứ chi phát triển này rồi, hắn khoát khoát tay, "Nhớ báo cho Tiểu Kiều, củi tháng này và cả tháng sau đều sẽ do ngươi chẻ."
Thường Hỉ vừa nghe chỉ bị phạt đốn củi, hớn hở cười ngoác mỏ, nói một câu cảm ơn lão đại rồi co giò chạy biến.
Lưu lại mình Văn Điềm đứng đó đối mặt với hai người.
Văn Điềm hấp hấp mũi, biệt nữu lắc lắc cổ nhìn Sở Hướng Thiên, "Đã nói các ngươi bắt sai người rồi mà, có thể thả ta về được chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!