Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Hai người trở về phòng, Phó Điềm vẫn thương nhớ chuyện ngày mai, chạy lại ngồi cạnh bàn, rót ra hai ly trà, ánh mắt rạng rỡ nhìn Sở Hướng Thiên.
"Ngươi có kế hay gì nói nghe thử đi?"
Sở Hướng Thiên: "…"
Hắn vốn đang định chọc tiểu thiếu gia, ai biết tiểu thiếu gia vẫn ngốc như vậy, không hề cảm thấy hai người ở chung một phòng thì có gì sai, thậm chí còn ngây thơ chính trực mà mời gọi hắn cùng ngồi thương thảo.
Thu hồi tâm tư kiều diễm, nhận mệnh ngồi xuống, Sở Hướng Thiên hỏi: "Sáng sớm ngày mai, cứ để cho Thường Hỉ ra canh chừng cửa hàng gạo Phó gia."
Phó Điềm ngơ ngác, không hiểu mới sáng sớm ra đấy trông coi cái gì cơ.
Sở Hướng Thiên thấy cậu không hiểu, liền dứt khoát giải thích cho cậu nghe, "Cửa hàng gạo thất thoát đã nhiều năm, là bởi vì giá cả tăng cao quá mức khiến lượng người mua bị sụt giảm, vậy thì số gạo còn tồn trong kho đâu thể khi không mà biến mất được."
"Ngươi nói thử xem… Gạo, đã bị đưa đi đâu?"
Phó Điềm bừng tỉnh đại ngộ, đôi mắt chậm rãi trợn to, "Gạo đã đi đâu…?"
"Ý ngươi là?" Trên mặt cậu lộ vẻ không thể nào ngờ được, "Sao bọn chúng lại dám?"
Sở Hướng Thiên búng nhẹ lên trán cậu, sắc mặt lạnh lùng nói, "Người chết vì tiền, chim chết vì ăn."
Khi đứng trước một món hời, không lạ gì bọn chúng lại không dám.
Hàng gạo Phó gia bị thất thoát nhiều năm, nhưng phía điền trang hằng năm vẫn phải tăng thêm số lương thực đưa qua bên này, trước khi đến đây bọn họ cứ nghĩ là do quản sự tham ô, thế nhưng bây giờ nhìn lại, không phải đơn giản chỉ là tham ô.
Cố ý nâng cao giá gạo, rồi để tiểu nhị dẫn mối sang bên Triệu gia, nhìn bộ dạng thành thục quen cửa quen nẻo của gã là biết, chuyện này hẳn đã diễn ra trong nhiều năm liền.
Nếu ấn theo trường hợp bình thường thì đáng lý ra gạo vẫn sẽ còn tồn lại trong kho, nhưng lượng gạo hằng năm vẫn được xuất đến đây đều đặn, chưa từng có chuyện giảm bớt, vậy thì hàng ế đã bị cho đi nơi nào?
Đây là chuyện đáng phải suy ngẫm.
Trong lòng Sở Hướng Thiên mơ hồ đã có được suy đoán, vừa hay hôm nay Phó Điềm giao dịch đặt cọc một trăm thạch gạo tẻ với Triệu gia, bên ấy tất yếu sẽ phải đi điều hàng, chẳng bằng cứ để Thường Hỉ canh chừng ở cửa hàng gạo Phó gia, nói không chừng còn có thể phát hiện ra chuyện gì đó.
Nghe kiến nghị của Sở Hướng Thiên, Phó Điềm sửa sang tâm trạng, sau cơn tức vừa rồi cậu đã thoải mái hơn rất nhiều, khi nghe được suy đoán của hắn cũng không quá tức giận. Giờ cậu chỉ muốn mau mau xử lý mấy tên sâu mọt này cho xong chuyện.
Giả sử nếu chuyện này thật sự đúng như những gì Sở Hướng Thiên đã suy đoán, vậy thì Phó Điềm chắc chắn phải bắt được tang chứng vật chứng thì may ra mới ép được bọn chúng lòi đuôi.
Yên lặng suy tư một hồi, Phó Điềm sang cách vách hỏi thăm Thường Hỉ, nhờ vả hắn sáng mai dậy hỗ trợ.
Giao phó xong cho Thường Hỉ, Phó Điềm bình ổn tâm trạng, quay người trở về phòng, trong phòng lại không thấy ai, sau tấm bình phong truyền ra tiếng nước tí tách. Phó Điềm hiếu kỳ muốn đến xem thử, lúc gần tới thì khựng lại, thanh âm này… Có lẽ là Sở Hướng Thiên đang tắm.
Hậu tri hậu giác mới biết mình đang làm gì, lỗ tai Phó Điềm đỏ ửng lên, thả nhẹ bước chân, định như trộm mà lủi về sau.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Sở Hướng Thiên bước ra từ phía sau tấm bình phong, hắn vừa mới tắm xong, mái tóc đen buông xõa, những vệt nước nhỏ tí tách chảy xuống lồng ngực, lướt qua cơ ngực vạm vỡ, những thớ thịt rắn chắc rồi chui thẳng xuống phía dưới, ẩn vào trong lưng quần.
Hắn như con sói đói đang nhàn nhã nghỉ ngơi, tư thái lười biếng, nhưng thời thời khắc khắc lại tỏa ra một loại khí tức cường thế đầy tính xâm lược như có như không.
Mà Phó Điềm chính là bé thỏ nhỏ đáng thương đang bị con sói đói theo dõi.
Lén lút thất bại, Phó Điềm định làm bộ như không có chuyện gì, nhưng khi đập vào mắt cậu là lồng ngực rắn chắc của Sở Hướng Thiên thì cậu lại chẳng biết nên phản ứng làm sao, mắt cứ vòng tới vòng lui cuối cùng chỉ có thể lúng túng mà nhìn chằm chằm mũi chân của bản thân, âm thanh thì lí nhí như muỗi kêu.
"Không, không có làm gì hết á…"
Vứt khăn vải lên thành thùng gỗ, Sở Hướng Thiên ép sát từng bước từng bước một lại gần Phó Điềm, Phó Điềm theo bản năng lùi về sau, kinh hoảng trợn tròn mắt, "Làm, làm gì đó…?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!