Chương 28: (Vô Đề)

Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Chu Truyện Thanh lên ngựa, nhưng không đi cùng Vệ Ưởng mà quật roi chạy về Tứ Phương trấn, âm thanh xé gió truyền lại đằng sau, "Đứng đó chờ ta một chút…"

Vệ Ưởng vội vã ghìm cương ngựa, chửi bậy một câu, rồi lại đành phải chờ. Chứng cứ vụ mỏ vàng tuy đã được thu thập đầy đủ, thủ phạm cũng đã bị bắt giữ, nhưng có những chi tiết nhỏ bên trong thì chỉ bọn Chu Truyện Thanh mới biết, vậy nên mới phải lôi họ về.

Đứng đó độ nửa khắc, phía xa xa đã hiện lên những lớp bụi bay mù trời, trên lưng ngựa Chu Truyện Thanh còn tha theo một người nữa, Vệ Ưởng híp mắt nhìn, hình như là thủ hạ đã đi theo phá án với bọn Chu Truyện Thanh.

Tung người xuống ngựa, Chu Truyện Thanh bứng bạn thuộc hạ còn đang hoang mang ngơ ngác xuống ném cho Vệ Ưởng, "A Tứ sẽ theo người về, toàn bộ hành trình cậu đều đi theo ta nên những chuyện ta biết cậu ta cũng biết."

A Tứ: "Cái gì??? Muốn để ta đi đâu cơ?"

Chu Truyện Thanh ôn hòa vỗ vỗ bờ vai cậu nhỏ, "Nhớ ngoan ngoãn về kinh đô hỗ trợ cho Vệ đại nhân."

A Tứ nhìn y cười mà rợn cả gáy, chà chà chân xuống đất, kinh sợ nói: "Về Khánh Dương thì cứ nói là về Khánh Dương, người còn cười làm chi, nhìn ghê quá nha."

"Này nhé, quá lắm rồi đấy nhé! Các ngươi một hai đòi kháng chỉ chứ không chịu trở về phải không?!" Lông mày Vệ Ưởng nhảy dựng lên, hận không thể nhào qua cấu xé cái con người này.

"Thì cũng đâu có chôn cái mỏ vàng liền đâu." Chu Truyện Thanh chắp tay sau lưng, "Sớm muộn gì phía kinh đô cũng sẽ phải người đến đây để tiếp quản nó, chi bằng chúng ta cứ ở đây chờ tiếp ứng."

Nói rồi lại chỉ về phía Mặt Trời trên cao, "Nếu còn không lo đi thì tối nay các ngươi phải ngủ bờ ngủ bụi ngoài đường thật đấy."

Ngẩng đầu nhìn sắc trời, đúng đã không còn sớm, Vệ Ưởng nổi giận đùng đùng lên ngựa, đe dọa y: "Chờ ta về Khánh Dương, nhất định sẽ vạch tội các ngươi trước mặt thánh thượng!"

Chu Truyện Thanh thần sắc bất biến, cười chắp tay, "Đi thong thả, không tiễn."

Vệ Ưởng mang theo đội nhân mã rời đi, chờ khi họ đã đi xa, Chu Truyện Thanh mới cưỡi ngựa nhàn nhã về Tứ Phương trấn.

******

Do uống quá chén, ngủ một giấc đến tối, Phó Điềm mới chậm rãi tỉnh lại, xoa xoa mi tâm, đứng dậy rót cho mình một chén trà để giải rượu, rồi bước ra ngoài hít thở không khí. Sắc trời đã tối hẳn, trong sân có treo những chiếc lồng đèn đỏ, Phó Điềm nhìn chữ "Phó" được viết trên ấy mà đôi mắt cứ cong cong.

Đại Phúc đang ngồi dưới mái hiên, thấy cậu bước từ phòng ra mà chỉ mặc trung y đơn bạc thì nhanh chân chạy vào lấy ngoại bào định khoác thêm cho cậu.

Phó Điềm xua xua tay, ý bảo hắn đừng lo cho cậu, rồi tự mình ngồi xếp bằng dưới mái hiên, ngẩng mặt chăm chú nhìn chữ "Phó" to to trên đèn lồng.

Từ nay về sau, cậu đã không còn là Văn Điềm, mà là Phó Điềm.

Bi kịch đời trước phảng phất như theo cái họ này cắt đứt triệt để, hết thảy những người hay những việc không tốt, cũng đều sẽ trôi theo chữ họ "Văn". Đứng dậy, Phó Điềm duỗi thắt lưng, nhìn chiếc đèn lồng lần cuối rồi mới quay về phòng.

Hôm sau, Phó Điềm dậy rất sớm, do qua đã nghỉ ngơi kỹ nên sắc mặt hôm nay cũng không đến nổi, vừa sửa sang xong liền cất bước đến thư phòng. Cậu vẫn còn nhớ lời Chu Truyện Thanh nói bữa trước, vậy nên giờ mới quyết định lại đây ôn chút kiến thức, chứ lỡ tý nữa Chu Truyện Thanh đến hỏi, mình lại chẳng biết câu nào thì mất mặt chết.

Sở Hướng Thiên vẫn như mọi ngày đánh quyền ở trong sân, Phó Điềm chào hỏi cùng hắn, mặt mày cười rộ khóe miệng cong cong, khoe hàm răng trắng bóc chỉnh tề, nhìn đặc biệt có tinh thần.

"Sao mà cao hứng thế?" Dừng động tác, Sở Hướng Thiên tinh tế đánh giá cậu, cứ cảm thấy trên người cậu có một chút biến hóa gì đó, khác hẳn ngày hôm qua.

Phó Điềm cười híp mắt không nói lời nào, bước chân nhẹ bẫng lon ton hướng về thư phòng, "Ta đi ôn bài, tý phu tử đến thì nhớ gọi ta nha." Nếu Chu Truyện Thanh đã nguyện ý dạy mình, thì sau này y sẽ là thầy của cậu, đương nhiên cậu phải biết tôn sư trọng đạo.

Mí mắt Sở Hướng Thiên giật giật, nhìn cậu cao hứng mà cứ thấy chột dạ, "Chu Truyện Thanh có chút việc… có lẽ sẽ không đến được đâu."

Nụ cười trên mặt Phó Điềm cứng đờ, ngẩn người rồi lại mất mát rũ mắt xuống, "Vậy khi nào thì y mới trở về?"

Sở Hướng Thiên thầm nghĩ chắc chẳng về nữa đâu, dù sao Tứ Phương trấn cũng chỉ là một trong những nơi mà bọn họ đã từng đặt chân đến, nhiệm vụ đã hoàn thành, y đâu còn lý do gì để lưu lại.

Cả hắn cũng vậy, nếu không phải không nỡ bỏ tiểu thiếu gia, phỏng chừng đã sớm ra biên quan từ lâu rồi.

Nhưng người dù gì cũng do hắn đuổi về, nhìn tiểu thiếu gia ủ rũ mặt mày, hắn đành dỗ dành nói, "Qua một đoạn thời gian y sẽ về, do có chút chuyện gấp nên mới không kịp báo."

Phó Điềm chán nản "Ồ" một tiếng, rồi về lại thư phòng, "Vậy ta tự học cũng được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!