Chương 127: (Vô Đề)

Editor: D Ẹ O

Phó Điềm suýt thì quên mất chuyện này, nay quản sự chủ động tìm đến cậu mới sực nhớ ra, cũng nhân lúc đang rảnh, liền dắt Sở Hướng Thiên theo quản sự đến điền trang xem thử.

Mẫu ruộng được chọn để thí nghiệm nằm cách điền trang không xa, để dễ bề chăm nom. Phó Điềm vừa xuống xe ngựa, xa xa đã có thể nhìn thấy một mẫu ruộng nhỏ vàng ươm nằm lẻ loi giữa cánh đồng trơ trọi. Bông lúa múp mầm nặng trịch làm cong cả thân cây chín đang đong đưa trong gió.

Quản sự điền trang vui vẻ khó đè nén, ông nói với Phó Điềm: "Ngoại trừ số chết rét sau trận tuyết năm ngoái, còn lại vẫn sống ccả." Ngày đông giá lạnh, tưới cũng không nhiều, nhưng lúa lại mọc tốt hơn bất kỳ loại thóc nào ông từng thấy.

Ông từng ước lượng, chỉ riêng sản lượng một mẫu này thôi, đã gần bằng sản lượng ba mẫu mấy năm trước!

Quản sự xoa xoa tay, thử hỏi: "Nhưng ngài còn thêm loại thóc này nữa hay không? Nếu chỉ để riêng một mẫu này làm giống thôi cũng chưa đủ."

Ông từng tận mắt thấy Phó Điềm loay hoay gì đó trong sân mấy ngày liền, gieo ra số lúa thần kỳ này, nhưng cụ thể ra sao thì ông không rõ, chỉ có thể thử thăm dò xem sao.

"Ta sẽ nghĩ cách." Phó Điềm dạo quanh bờ ruộng một vòng, hết sức hài lòng, lúa phát triển tốt, chứng tỏ kế hoạch của cậu đã thành công bước đầu.

Làm lơ vẻ mặt xoắn xuýt của quản sự, Phó Điềm thỏa mãn dắt Sở Hướng Thiên về nhà, chờ khi đã bỏ xa quản sự, mới đắc ý khoe với Sở Hướng Thiên: "Em có cách khắc phục nạn hạn hán năm nay."

Sở Hướng Thiên cũng ngạc khi nhìn thấy mẫu lúa ban nãy, nhưng vì còn người ngoài nên hắn không tiện hỏi nhiều, mãi đến giờ mới lộ vẻ hiếu kỳ, "Cách gì?"

Phó Điềm lôi khóa Trường Sinh ra từ trong cổ áo, cậu nói: "Thả bản nguyên hòa vào nước, sau đó ngâm hạt giống vào, kháng rét chống hạn, lớn nhanh hơn những giống lúa bình thường một chút."

Ánh mắt Sở Hướng Thiên rơi trên chiếc khóa bạc, hắn chau mày, "Nó có ảnh hưởng gì đến em không?"

Phó Điềm lắc đầu, "Không có, vốn cũng chỉ là vật ngoài thân, cùng lắm chỉ là hao hết sức mạnh bản nguyên, sau này không thể dùng được nữa."

Sở Hướng Thiên thoáng suy tư, hắn hồi tưởng lại nội dung trong quyển sổ tay được tổ tiên để lại, ngẫm thấy Phó Điềm nói cũng đúng.

Thứ trong khóa Trường Sinh chẳng qua là cái vỏ còn dư lại của bản nguyên, chứa một phần sức mạnh nhỏ hấp thu được từ bản nguyên, Phó Điềm nhờ có huyết mạch nên mới có thể sử dụng được, dù cho sức mạnh bản nguyên hao hết, thì cũng không ảnh hưởng gì đến Phó Điềm.

Nghĩ vậy hắn mới yên lòng, suy nghĩ chuyển về lại giống lúa, "Đây quả là một cách hay, nhưng lo cho toàn Đại Sở thì hơi khó."

Phó Điềm cũng đã suy xét đến vấn đề này, cậu nói: "Chi bằng rào một cái hồ ở ngoại thành, em sẽ bỏ bản nguyên vào đó, rồi đem hết số thóc của cửa hàng gạo ngâm trong hồ, sau đó phân phối đi các nơi, vẫn dùng cách cũ, dùng lương thực đổi lương thực."

Song cậu thoáng trầm ngâm, "Chỉ là nếu làm vậy thì cần kha khá nhân công…"

Đây cũng được coi là một cách, Sở Hướng Thiên gật đầu, "Nếu cần người thì không thành vấn đề, ta có cách."

***

Mấy ngày sau, Phó Điềm mới biết thì ra "người" mà Hướng Thiên nói tới, là đại quân đã chiến thắng trở về, hiện đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm.

Sở Hướng Thiên điều ngàn người từ đại doanh, đầu tiên là rào ngăn cách một mảnh hồ, giữa hồ nhỏ và hồ mẹ có xây đập, nếu thiếu nước thì có thể xả thêm. Quanh hồ nhỏ là đất bằng, sau khi ngâm thóc xong sẽ phơi khô trên đất trống, sau đó mới chuyển đi các nơi.

Phó Điềm từng lẻn đến đây cùng Sở Hướng Thiên đêm trước khi đập nước được hoàn thành, thả bản nguyên vào trong hồ.

Bản nguyên được bỏ trong một chiếc hộp nhỏ có thông lỗ được buột dây thừng thả ở giữa hồ, ngày sau nếu không còn dùng đến nữa, thì hai người chỉ việc lấy nó ra bất cứ lúc nào.

Tất cả đã được chuẩn bị kỹ càng, Phó Điềm tính thời gian, đưa số giống đầu tiên đến Tứ Phương trấn.

Tháng ba là thời điểm người nông dân bắt đầu mùa vụ mới, Khánh Dương thành và Tứ Phương trấn là hai nơi đầu tiên được đổi giống thóc mới, thông qua cửa hàng gạo Phó gia, giống lúa này sẽ lần lượt được đưa đi các nơi.

Vì do cửa hàng gạo Phó gia có danh tiếng được tích lũy bấy lâu nay, cộng thêm lợi ích tuyệt vời mà giống lúa trước kia mang lại, lần này bọn họ không cần tìm đến giới thượng lưu mở đầu, bách tính vừa hay tin đã vội mang thóc trong nhà đến xếp thành hàng dài trước cửa hàng để chờ đổi.

Đợi khi tháng ba trôi qua, công đoạn gieo mạ đã kết thúc.

Và lúc đám mạ trưởng thành, từ xanh chuyển màu vàng óng, ruộng lúa trổ bông, hôn kỳ của hai người cũng đã tới.

Ngày đại hôn của Dục vương và Khang Nhạc Hầu, cả nước đón mừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!