Editor: D Ẹ O
Sở Hướng Thiên tiến đến, dùng mũi chân đá đá con lợn rừng trên đất, "Quà tốt như này, sao ta chưa bao giờ thấy mình được hoan nghênh như vậy nhỉ?"
Phó Điềm nhìn theo bóng lưng bác gái đang hốt hoảng đi mau, rồi lại nhìn nam nhân "vô số tội" bên cạnh, chắp tay sau lưng hếch hếch cằm, "Ai bảo anh cứ suốt ngày trưng cái bản mặt hù người."
Sở Hướng Thiên nhướng mày, ngón tay nhéo nhéo sau gáy tiểu thiếu gia, mặt dí sát lại gần, "Mặt ta rất đáng sợ?"
Phó Điềm nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, nét mặt ôn hòa, sự sắc bén thường thấy được thay thế bằng sự dịu dàng, quả thực hắn không hề đáng sợ, trái lại còn là một cảnh đẹp ý vui.
Đương nhiên, đây chỉ là khi đối mặt với cậu mà nói, còn đổi thành người khác thì chưa chắc.
"Ừ, không đáng sợ." Phó Điềm đưa tay bẹo má hắn, bắt đầu tạo phản, "Là do các bác ấy nhát gan."
Sở Hướng Thiên thấp giọng cười khẽ, bàn tay vuốt ve sau gáy cậu, "Càng ngày càng nghịch ngợm."
Phó Điềm kéo tay hắn xuống, đan vào tay mình, hai người nhìn nhau nở nụ cười, sóng vai cùng đi, trò chuyện khi có khi không.
"Lương thảo chắc cũng sắp tới rồi chứ?"
"Ừ, ngày mai hẳn sẽ đến, bên đó đã cho người đến báo tin."
"…"
Hai người vừa nói vừa đi xa, bơ sạch Chu Truyện Thanh như không hề hay biết gì: "…"
***
Tin Sở Hướng Thiên trở về vẫn chưa bị truyền ra ngoài, ngoại tộc nghỉ ngơi nửa ngày, chiều hôm sau chúng bắt đầu tấn công.
Quân tiên phong khiêng một khúc gỗ lớn va vào cổng thành, khiến cổng thành phát ra tiếng cọt kẹt nặng nề vì bị va đập.
Trên tường thành cao ngất, binh lính ngoại tộc leo thang công thành bất chấp đá lăn và dầu sôi, người trước ngã xuống, người sau vẫn tiếp tục leo lên.
Mura Kadir dẫn đại quân đứng dưới cổng thành, nở nụ cười đắc thắng.
Chỉ cần phá được cổng thành, gã sẽ dẫn quân chém giết mà vào, cướp lương thực giúp bộ lạc qua mùa đông này, thậm chí, gã còn có thể chiếm đóng thành trì, dùng Sơn Dự quan làm bàn đạp, từng bước xâm lược lãnh thổ của Đại Sở.
Tiếng khúc gỗ ầm ầm va đập vào cửa thành, Mura Kadir giơ cao loan đao, mắt lập lòe ánh sáng, vung tay hô to, "Giết!"
Binh lính ngoại tộc phía sau ông ta đồng thanh hô to, "Giết!"
Ngựa hí vang, tiếng vó ngựa dồn dập, làm rung chuyển cả mặt đất.
Chu Truyện Thanh mặc giáp cứng đứng trên tường thành, vẫn không khác gì mọi hôm trước, nhưng khi Mura Kadir không để ý, y nở một nụ cười chuẩn bị xem kịch vui.
Mà trong thành, Sở Hướng Thiên mặc chiến giáp, tay cầm trường thương ngồi trên chiến mã, mũi giáo sắc bén phản quang ánh sáng lạnh lẽo. Lương thảo và binh khí đều đã được giao đến, trận chiến này họ ở thế thượng phong.
Cửa thành bật mở trong tiếng thét vang dội của hắn, những binh lính ngoại tộc bất ngờ không kịp chuẩn bị, lảo đảo ngã oạch.
Sở Hướng Thiên nheo mắt, như chim ưng theo dõi con mồi, vững vàng khóa chặt trên người Mura Kadir, binh lính sau lưng hô hào rung trời, Sở Hướng Thiên giơ trường thương lên, thúc vào bụng ngựa đi tiên phong xông thẳng về phía trước, không để ngoại tộc kịp bò dậy, hàng ngàn hàng vạn móng ngựa dẫm đạp lên, để lại một bãi máu mở màn cho cuộc chiến bắt đầu, nhằm thẳng về phía Mura Kadir.
Khi thấy cổng thành bật mở, nụ cười trên mặt Mura Kadir tắt ngắm, ông ta vẫn chưa hề hay tin gì về việc Sở Hướng Thiên đã trở lại, mà bọn Sở thủ thành thì không dám ứng chiến, nên mới khiến ông ta lầm tưởng rằng Sở Hướng Thiên chắc chắn vẫn còn đang bị nhốt trong núi, hoặc đã sớm chết không toàn thây rồi cũng không chừng. Nào ngờ mạng hắn lại dai đến thế, còn lặng yên không tiếng động mà về.
Sự hùng hồn của binh lính ngoại tộc đã biến mất, thậm chí chúng còn nảy sinh một nỗi sợ hãi mơ hồ. Danh Sát thần của Sở Hướng Thiên không phải tự dưng mà có, nó được tạo thành trên những hài cốt chất chồng của binh lính ngoại tộc, hắn ở trên chiến trường này, là Tu La bước lên từ địa ngục, phàm những ai cản đường hắn, đều phải chết không tha.
Sở Hướng Thiên vừa xuất hiện, tuy còn chưa giao phong, nhưng sĩ khí quân địch đã vơi đi đáng kể, binh lính Đại Sở thì ngược lại, họ không hoang mang như những ngày trước, cực kỳ dũng mãnh, theo sát Sở Hướng Thiên xông vào chiến trường nghênh địch.
Hai phe chém giết, người chém giết người, mã chọi với mã, đao thương va chạm nhau, tiếng chan chát của kim loại cứ vang lên liên tục, chói tai đến đau cả màng nhĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!