Editor: D Ẹ O
Gân xanh trên trán Sở Hướng Thiên nhảy thình thịch, hắn dùng chút lý trí còn xót lại đè tay Phó Điềm, dịu dàng hôn lên gò má cậu.
Phó Điềm nắm chặt tay hắn, bất mãn hừ hừ, như con thú nhỏ làm nũng cọ tới cọ lui trong lòng hắn.
"Ngoan, đừng nghịch."
Sở Hướng Thiên không hung dữ với cậu được, chỉ có thể bất đắc dĩ và dung túng ấn cậu vào lòng mình, tùy ý để Phó Điềm bất mãn quấy rối.
"Ở đây quá lạnh, không được đâu, em sẽ dễ bị cảm lạnh."
Phó Điềm khịt mũi hừ khẽ, co thành một cục rúc vào ngực hắn, an phận chưa bao lâu đã ầm ĩ thò bàn tay lạnh ngắt vào trong y phục hắn, sờ mó từng thớ bắp thịt khoẻ mạnh của hắn.
Hô hấp Sở Hướng Thiên khựng lại, nắm thật chặt lấy bàn tay đang mon men trên eo hắn, dựa vào lực tự chủ siêu cường của mình mà nhẫn nhịn.
Phó Điềm cực kỳ quyến luyến cảm giác khi da thịt hai người dán vào nhau, nhiệt độ cơ thể ấm áp giúp cậu xác nhận Sở Hướng Thiên còn đang ở cạnh bên, cho cậu một cảm giác an toàn và chân thật.
Cậu chôn mặt vào ngực nam nhân, chóp mũi cọ đến cọ đi, mãi tận khi tìm được một tư thế thoải mái, mới ngoan ngoãn dừng lại, gò má dán chặt vào lồng ngực Sở Hướng Thiên, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, lòng bàn tay cảm nhận sự ấm áp của da thịt, sự căng thẳng toàn thân được giải trừ, cậu thả lỏng chôn trong lồng ngực hắn, bất tri bất giác ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Sở Hướng Thiên không nhúc nhích, bàn tay to thương tiếc khẽ vuốt ve mái tóc người yêu, chờ cậu đã ngủ được một chốc, hắn trùm mũ lên giúp cậu, một tay nắm lấy dây cương, một tay che chở cậu chậm rãi trở về.
Sắc trời đã tối dần, giữa nơi rừng núi này, nguồn sáng duy nhất là sao trời và ánh lửa trại bập bùng cháy.
Khi bọn họ không ở, Tiết Thanh Sơn đã cùng đồng đội dựng thêm mấy lều bạt, bọn họ mang theo không ít thức ăn, nhưng do có quá nhiều người, cũng chỉ có thể nấu canh để phân phát, mỗi người uống một chút để giữ ấm.
Trong số các hộ vệ đi theo cũng có người biết y thuật, hắn chẩn mạch cho đứa bé trai đang sốt nọ rồi khai đơn thuốc mới, hiện anh trai thằng bé đang ngóng ngóng canh giữ bên đống lửa rán thuốc.
Hai người trở về có không ít người chú ý, Tiết Thanh Sơn đã kể sơ về thân phận của Phó Điềm, nhờ có cậu hết lòng kiên trì, thậm chí không ngại đường xa chạy từ đô thành đến biên quan vào núi rừng để tìm người, mọi người đều cảm thấy kính nể không thôi, nên khi thấy vị tướng quân tính tình luôn táo bạo xưa kia cẩn thận nâng niu ôm người xuống ngựa, bước vào lều trại, họ liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng ngầm hiểu nở nụ cười đầy thiện chí.
Mọi người nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày sau liền nhổ trại lên đường, ngựa không nhiều, mọi người chỉ có thể đi bộ, trinh sát đã về trước dựa theo con đường Tiết Thanh Sơn vạch ra để báo tin, sau đó sẽ dẫn người lại đón.
Phó Điềm ngồi trên ngựa, Sở Hướng Thiên đi trước nắm dây cương, thỉnh thoảng hai người sẽ nhỏ giọng trò chuyện, mọi người chung quanh sợ mình sẽ nghe thấy cái gì không nên nghe, nên đều cách bọn họ rất xa.
Đoàn người vừa đi vừa nghỉ ba ngày, đến ngày thứ tư đại quân cứu viện đã đến, hộ tống cả đoàn quay trở về Sơn Dự quan.
Trong thành, Chu Truyện Thanh đích thân chạy ra đón, nhìn đoàn người mệt mỏi vì đường xa, y tiến lại nện một quyền lên vai Sở Hướng Thiên, "Ta biết ngay là mạng ngươi cứng không thể nào chết dễ dàng như vậy được mà."
Sở Hướng Thiên ghét bỏ tránh tay y, trong những ngày hắn đi vắng, Chu Truyện Thanh là người đã thay hắn bảo vệ thành dưới thế công mạnh mẽ ngày đêm không ngừng của ngoại tộc, tính ra thì, trông y bây giờ cũng chẳng khá hơn Sở Hướng Thiên là bao.
Vành mắt xanh lè, mặt vàng như nghệ, râu ria xồm xàm.
"Ta chỉ đi vắng có nửa tháng, mà ngươi đã nom như quỷ đầu thai vậy à?" Sở Hướng Thiên ghét bỏ trong lòng thôi chưa đủ, hắn còn muốn bồi thêm vài câu.
Vẻ bịn rịn khi được gặp lại bạn thân nay còn đâu, Chu Truyện Thanh bất mãn hừ lạnh, hất tay đi sắp xếp chỗ cho nô lệ.
"Vậy tự ngươi đi mà quản, Mura Kadir còn đang gào rít ở ngoài thành kia kìa."
Phó Điềm trông mà nhịn cười, "Sao anh cứ chọc huynh ấy hoài."
Sở Hướng Thiên nhún vai, ôm lấy cậu, "Thói quen."
Thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho Phó Điềm xong, tăng cường nhân thủ canh phòng ở xung quanh, Sở Hướng Thiên mới mở cuộc họp thương nghị chiến sự cùng các tướng lĩnh đã tha thiết mong chờ từ lâu, mấy ngày nay Mura Kadir đã cho chế thành thang gỗ lớn hòng leo lên tường thành, dùng biển người để công thành, nếu họ trở về chậm thêm hai ngày, có lẽ tòa thành này đã rơi vào biển lửa chiến tranh.
Phó Điềm không khỏe được như bọn họ, sau khi trở về, điều đầu tiên cậu làm là ngủ một giấc lấy lại sức, khi tỉnh mới ra ngoài xem liệu mình có giúp được gì hay không.
Cậu phát hiện dân chạy nạn trong thành đã nhiều hơn hẳn số người bọn cậu mang về.
Chu Truyện Thanh đang thống kê lại nhân số, Phó Điềm lại gần, kinh ngạc hỏi: "Sao ở đây nhiều người dữ vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!