Chương 2: (Vô Đề)

Ta cùng Lam Quan bị người Diêu gia bắt được.

Sự tình khởi đầu là thế này:

Hôm ấy, Lam Quan như thường lệ mang thịt giao cho tửu lâu, khi gặp ta ở đầu ngõ thì bất ngờ bị một lũ lưu manh trên phố chợ chặn lại.

Chúng không chỉ cướp mất túi bạc mà còn lục soát khắp người hai đứa, ngay cả cái vòng bạc ta giữ bên người cũng bị giật đi mất.

Chiếc vòng bạc ấy vốn đeo trên cổ con mèo trắng như tuyết của Diêu gia.

Vài ngày sau, ta cùng Lam Quan bị bắt giải vào Diêu phủ.

Đó là lần đầu tiên ta gặp Diêu Cảnh Niên.

Nhị cô nương Diêu gia, muội muội ruột của quý phi nương nương.

Lẽ ra nên ở trong kinh thành, nhưng vì được tổ mẫu nuôi lớn, mấy năm trước đã theo tổ mẫu hồi hương về Ung Châu an dưỡng.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Nàng lớn hơn ta hai tuổi, mắt phượng hơi xếch, khí thế bức người.

Mười lăm tuổi đã mang dáng vẻ đoan chính của thiên kim thế gia, cao quý rực rỡ đến chói mắt.

Giữa mùa hạ, nàng lười nhác tựa mình vào ghế thái sư, hai nha hoàn hầu hạ kẻ quạt người bóc nho.

Nàng ngước mắt nhìn ta, ánh nhìn đầy hứng thú:

"Mèo của ta đâu?"

Ta cùng Lam Quan bị ép quỳ trước mặt nàng, giãy giụa thế nào cũng không thoát.

Ta thản nhiên đáp:

"Chết rồi. Lúc ta nhặt được, nó đã chết. Ta còn tốt bụng đào hố chôn cho nó nữa."

"Ồ? Chôn ở đâu?"

"Gốc liễu ngoài thành. Sau đó bị chó hoang đào lên gặm mất. Ta đã g.i.ế. c con ch. ó ấy rồi, coi như báo thù cho nó."

Miệng ta không hề chần chừ, Diêu Cảnh Niên khẽ mỉm cười, hoàn toàn không tức giận:

"Giết mèo ta còn dám dối trá như thế, đúng là đứa con nít lanh mồm xảo trá. Ngươi tên gì?"

"Lê Hoa."

"Người Lê gia?"

"Phải. Ngoại công ta tên Lê Lộc, đã mất rồi. Nhưng hai cữu cữu ta còn sống, đại cữu cữu tên Lê Chí Cao, nhị cữu cữu tên Lê Bách Viễn. Có gì ngươi cứ tìm họ mà tính sổ, là bọn họ dạy ta không nghiêm. Muốn g.i.ế. c muốn c.h.é. m gì cũng mời họ gánh giùm."

"Hahaha, thú vị thật. Ngươi đẩy sạch sẽ nhỉ."

Diêu Cảnh Niên cười, đuôi mắt cong cong, môi mím lại thành hình cung, trông chẳng khác nào hồ ly tinh.

Nàng nhìn ta một lát, rồi liếc sang Lam Quan:

"Tiểu tử này là gì của ngươi?"

"Gặp giữa đường thôi, không quen." Ta mặt không đổi sắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!