Chương 50: Duyên sâu duyên nông

Đám người Tuân Sảng thở dài nhẹ nhõm, mặt không chút thay đổi nhìn Đổng Phi, trong mắt lại hiện lên sự khinh miệt. Đổng Trác? Hà Đông Thái Thú, Ty hầu giáo uý?

Nghe thì giống như rất uy phong, nhưng nói trắng ra cũng chỉ là một gã bỉ phu xuất thân, giống như Tuân Sảng thế gia đệ tử như vậy, hoặc giống như Hà Ngung là danh sĩ, quả thật là không để Đổng Trác vào mắt, đại tướng quân Hà Tiến thì như thế nào? Còn không phải đối với bọn họ cung cung kinh kính?

Bỉ phu quả nhiên là bỉ phu! Đổng Phi nhớ tới ai? Tất nhiên là đại danh đỉnh đỉnh, nữ nhỉ của Thái Ung Thái Diễm, hắn đối với Thái Diễm biết không nhiều lắm, chỉ nhớ bình thư có viết lúc Tào Tháo chinh phạt Hán Trung thì Thái Diễm có xuất hiện qua một lần, Viên Khoát Thành đại sư đánh giá nữ nhân này rất cao.

Sau này nàng lại sáng tác ra khúc Thập bát phách, hơn nữa trí tuệ hơn người, nhưng cuộc đời cũng trải qua rất nhiều thăng trầm.

Trừ chuyện đó ra, Đổng Phi rốt cục không nhớ đến bất cứ chuyện nào của Thái Diễm, cho nên chỉ chứng kiến trong chốc lát rồi không có phản ứng gì, phi thường cung kính hướng Thái Ung hành lễ.

Thái Ung cũng không giống như bọn người Tuân Sảng khinh người mà là hiền lành gật đầu: "Nguyên lai là công tử của Đổng Hà Đông, Ung quả thật thất lễ, bất quá công tử ở Toánh Xuyên đại khai sát giới như thế cũng không phải là chuyện tốt, nếu rơi vào tai triều đình, nói không chừng lại cấp cho phụ thân công tử phiền toái không cần thiết, hoạn đảng cầm quyền, công tử phải làm việc cẩn thận, chuyện hôm nay néu nể mặt lão phù, mong mọi người hay quên đi được không?"

Ánh mắt lần lượt nhìn qua đám người Tuân Sảng, ngữ khí thì như trưng cầu, nhưng lại mang theo ý tứ không thể cường ngạnh. Đám người Tuân Sảng gật đầu đồng ý, lúc trước có chút không tình nguyện, bất quá khi nghe Thái Ung nhắc đến hoạn đảng hai chữ bỗng nhiên tỉnh ngộ lại.

Đổng Trác tuy uy vọng không cao, nhưng dù sao cũng là một tay che trời Thái Thú, lại kiêm thêm chức Ti Hầu giáo uý, cũng chính là nhân vật quyền cao chức trọng, hơn nữa người này lại quan hệ rất mật thiết với đại tướng quân Hà Tiến, mà đại tướng quân năm đó nhờ có hoạn đảng giúp đỡ mới có địa vị như ngày hôm nay, hai năm qua bởi vì sĩ phu cố gắng cho nên giữa đại tướng quân cùng với Hoạn đảng có chút khoảng cách….

Nếu vì chuyện hôm nay mà chọc giận Đổng trác, thậm chí có thể làm cho Hà Tiến tức giận, đến lúc đó đại tướng quân cùng với hoạn đảng liên thủ thì quả thật đám người sĩ phu cùng với thanh lưu đảng ở trong triều quả thực không có đường sống. Bá Dê tiên sinh quả nhiên tuệ nhãn như đuốc a!

Liếc mắt thấy lợi hại vấn đề……Tuân Sảng cùng Hà Ngung nhìn nhau, sau đó nhất tề đồng ý.

"Từ Minh đã đồng ý, không biết công tử thì thế nào?"

Đổng Phi như thế nào không biết, Thái Ung đây là đang giúp mình, nhưng hắn không có tâm tư sắc sảo như đám người Tuân Sảng, Hà Ngung, cho nên cũng có chút không rõ, đường đường Thái Bá Dê tiên sinh lại muốn giúp hắn?

Bất quá Đổng Phi cũng biết, lão cha của hắn nhìn thì oai phong, nhưng ở trong mắt của nhóm sĩ tử này quả thực không là cái gì cả, cho nên nếu đã giúp thì nhận lấy thôi.

"Là tiểu tử lỗ mãng, nếu Thái tiên sinh đã nói thế, tiểu tử không dám không nghe!"

Tốt, tốt, tốt…Thái Ung vui vẻ nở nụ cười, liên tục gật đầu,

"Như thế là tốt rồi, như thế là tốt rồi!"

Chậm đã!Hà Ngung chau mày, cướp đoạt, nói:

"Bá Dê tiên sinh ra mặt điều giải, ta không dám chối từ? Nhưng Toánh Xuyên là nơi mà thiên hạ danh sĩ tụ hội, cũng chính là địa phương mà người đọc sách có thể dừng lại…Đổng Thái Thú công tử hay là sớm rời đi là tốt nhất."Ngôn ngữ trong lời nói vẫn như cũ mang theo loại ngạo khí không thể vươn tới.

Trong lòng Đổng Phi giận dữ, đang muốn mở miệng nói chuyện thì Thái Ung đã gật đầu nói:

"Lời của Bá Cầu quả thật có chút đạo lý."Ngay cả Thái Ung đều nói như vậy, thì ngay cả Đổng Phi mang một bụng hoả lại phát tiết không được.

Cười khổ một tiếng, trong lòng không khỏi có chút ảm đạm, lực lượng sĩ phu quả nhiên là bá đạo…. Trách không được có người nói, Võ tướng cùng với sĩ phu là trời sinh đối nghịch, võ tướng thì khinh thường sĩ phu tay trói gà không chặt, chỉ biết nói bốc phét, còn sĩ phu thì chê võ tướng là một gã tứ chi phát đạt, ý nghĩ đơn giản.

Khoanh tay hướng Thái Ung hành lễ, Đổng Phi đè nặng cơn tức nói:

"Một khi đã như vậy, Phi cáo từ!"Nói xong, hắn xoay người nhảy lên chiến mã,

"Chúng ta đi đường vòng, tối nay chọn cắm trại ở phía ngoài thành cũng được."

Đám tuỳ tùng có vẻ khó chịu, nhưng Đổng Phi đã mở miệng, thân làm tuỳ tùng đương nhiên phải chấp hành? Cứ như vậy, đoàn người dọc theo đường cái hướng về phía ngoài thành Toánh Xuyên đi đến.

Đợi cho thân ảnh đám người Đổng Phi biến mất, đám người Tuân Sảng tiến đến chào Thái Ung,

"Bá Dê tiên sinh, ngài tại sao lại ở chỗ này?"

"Già rồi, quả thực là mệt mỏi!"

Thái Ung sang sảng cười nói:

"Cả ngày nán lại ở Lạc Dương cũng không giải quyết được vấn đề gì, đơn giản chuẩn bị trở về Trần Lưu một thời gian."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!