Chương 7: (Vô Đề)

Những lời đường hoàng như thế, trước đây, khi Thái tử còn sống, chúng ta tuyệt đối không bao giờ nghe được.

Nhưng khi nghe xong, ta và hoàng muội chỉ ngẩng đầu, nở nụ cười ngây thơ đầy vẻ yêu thương, rồi nhào vào lòng ông.

Ngoài mặt, Hoàng đế vẫn nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra nét trống trải, bị chúng ta nhìn thấy rõ ràng.

"Ông ta vẫn mong muốn có con trai."

Sau khi ông ta rời đi, hoàng muội tựa vào lòng mẫu hậu, khẽ nói.

"Vậy sao?" Mẫu hậu vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của hoàng muội, giọng điệu hờ hững:

"Nhưng cả đời này, hắn sẽ không bao giờ có thêm một đứa con trai nào nữa."

Những năm Chu Hiền Phương được sủng ái, mọi thứ Hoàng đế ăn ở Vân Hoa Cung đều thỉnh thoảng bị trộn thêm một ít dược liệu tuyệt tự.

Liều lượng nhỏ bé, nhưng ông đã dùng suốt bao năm qua.

Ông không bao giờ ngờ rằng, người phụ nữ mà ông từng yêu chiều nhất cũng vì muốn bảo toàn vị trí của Thái tử mà đã ngấm ngầm hại ông.

Con sói hoang mà ông nuôi dưỡng bằng dục vọng và sự buông thả của mình, giờ đây đã quay lại cắn chính ông.

Kể từ đó, phụ hoàng thường xuyên đến Phượng Nghi Cung.

Ông không nói chuyện với mẫu hậu, chỉ tập trung chơi đùa cùng ta và hoàng muội.

Mãi đến sinh thần mười hai tuổi của chúng ta, ông mang đến hai món quà: một thanh bảo kiếm và một bộ váy lụa thêu hoa lưu ly tinh xảo.

Ông nhìn mẫu hậu, nói thẳng:

"Trẫm nay tuổi đã cao, Sương Hoa và Lưu Nguyệt đều là những đứa con mà trẫm yêu quý. Trong số chúng, nhất định phải có một người được trẫm đích thân nuôi dạy."

Câu nói ấy, nghe thật thẳng thắn, cũng cho thấy ông đã thật sự đến bước đường cùng.

Hoàng đế là kẻ không chịu nổi việc phụ nữ mạnh mẽ, cứng cỏi.

Nếu không, làm sao sau khi lên ngôi, ông lại chán ghét mẫu hậu đến vậy?

Thực ra, triều đại này từng có tiền lệ nữ đế trị quốc, nhưng đó là chuyện của nhiều đời trước.

Từ một thời điểm nào đó, các vị vua đã bắt đầu đề phòng nữ giới, không để phụ nữ vượt trội làm quốc sách.

Hoàng đế hiện tại lại càng thực hành triệt để điều đó.

Giờ đây, việc ông muốn đưa một trong hai chúng ta rời khỏi Phượng Nghi Cung để đích thân dạy dỗ, ai cũng hiểu ý nghĩa đằng sau.

Khoảnh khắc ấy, ta và hoàng muội nhìn nhau.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trên gương mặt non trẻ của cả hai, cùng lúc xuất hiện nét tham lam quen thuộc.

Hoàng muội nhanh tay đưa bàn tay trắng nõn của mình về phía thanh bảo kiếm.

Nhưng ngay giây sau, tay nàng bị ta gạt phăng đi.

"Nguyệt nhi, chẳng phải muội rất thích nhảy múa sao? Bộ váy lưu ly này hợp với muội nhất đấy.

"Nàng mềm mại yếu đuối, luôn đóng vai người muội muội ngoan ngoãn, dễ thương. Sức lực của nàng làm sao thắng nổi ta? Bất chấp sự phản kháng yếu ớt và sắc mặt dần tái đi của nàng, trước mặt mẫu hậu và hoàng muội, ta thẳng tay lấy thanh bảo kiếm. Sau đó, ta nở nụ cười rạng rỡ, sải bước đến bên phụ hoàng. Ông cũng mỉm cười, có vẻ như việc chứng kiến hai tỷ muội ta tranh giành quyền lực đã mang lại cho ông sự thỏa mãn. Nhưng ông vẫn làm ra vẻ đạo mạo, hỏi ta:"Đó là muội muội mà con yêu thương nhất, con thật sự không nhường nàng sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!