Chương 6: (Vô Đề)

Nước mắt là vũ khí lợi hại nhất của người phụ nữ yếu đuối này, giờ đây đã hoàn toàn mất tác dụng.

Hoàng đế nhìn người đàn bà mà ông từng sủng ái nhất với ánh mắt lạnh lẽo.

Ông luôn biết Chu Hiền Phương là một kẻ ngu ngốc với dã tâm rỗng tuếch.

Hoặc có lẽ, cả sự ngu ngốc lẫn tham vọng của bà ta đều là sản phẩm được ông nuôi dưỡng.

Ông không bao giờ tự tin khi đối mặt với mẫu hậu – người xuất thân từ nhà tướng, vừa có mưu trí, vừa có dũng khí – điều đó khiến ông luôn cảm thấy mình không thể khuất phục được bà.

Ngược lại, ông dễ dàng tìm thấy cảm giác chinh phục từ Chu Hiền Phương – một loài tơ hồng yếu ớt, phụ thuộc vào ông.

Nhiều năm qua, ông dung túng Chu Hiền Phương khuấy đảo hậu cung, ức h.i.ế. p các phi tần khác, làm cho cả nơi này trở nên mục ruỗng.

Giờ đây, mọi hậu quả từ những tội lỗi ông từng gây ra cuối cùng cũng quay lại đeo bám ông.

Ông mất đi người kế vị duy nhất mà mình dày công bồi dưỡng.

Cuối cùng, ông không thể tiếp tục làm ngơ.

Ngày hôm đó, cơn giận dữ của đế vương như cuồng phong dữ dội, khiến cả thiên hạ phải khiếp sợ.

Toàn bộ hậu cung bị tra xét kỹ lưỡng, những việc bẩn thỉu mà Chu Hiền Phương đã làm trong suốt những năm qua đều bị phơi bày không sót một chi tiết.

Từ cung nữ quét dọn đến thị nữ thân cận trong cung của bà ta đều bị kết tội.

Hoàng đế vung tay, xử tử hàng trăm người.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Máu từ những t.h. i t.h. ể chất chồng nhuộm đỏ nền gạch của Vân Hoa Cung, mùi tanh gay gắt đến mức dù có đốt bao nhiêu hương liệu cũng không thể át đi.

Những kẻ đó chỉ là người gánh tội thay cho Chu Hiền Phương, còn Hoàng đế, dù g.i.ế. c sạch tất cả, cũng chỉ là cố gắng che đậy sự thật rằng bà ta đã hạ độc chính con trai mình.

Ông vẫn đang bảo vệ bà ta, chỉ là không thể dành cho bà ta sự tin tưởng vô điều kiện như trước.

Những tình cảm thuở thiếu thời đã cạn kiệt, sự sủng ái dành cho Chu Hiền Phương cũng tan biến chỉ trong chớp mắt.

Dù sao, hậu cung cũng không thiếu những mỹ nhân kiều diễm.

Hoàng đế nhanh chóng ngả vào vòng tay của một phi tần trẻ trung, dịu dàng hơn.

Chỉ còn lại Chu Hiền Phương, cô độc trong Vân Hoa Cung vắng lặng, ngóng trông từng ngày.

Thứ cuối cùng bà ta chờ được là một đạo thánh chỉ giáng bà ta vào lãnh cung.

Lý do là vì Nhu Tần – sủng phi mới của Hoàng đế – khi đi ngang qua Vân Hoa Cung đã bị tiếng khóc thê lương vọng ra từ đó làm cho kinh hãi.

Đêm đến, Nhu Tần khóc lóc trước mặt Hoàng đế, mãi đến khi ông gặng hỏi, nàng mới ấm ức kể rõ ngọn ngành.

Lần này, Hoàng đế không do dự nữa.

Ông không chỉ giáng Chu Hiền Phương xuống lãnh cung, mà còn ra thêm thánh chỉ, bắt bà ta ở đó mãi mãi, không được rời đi.

Khi bị đưa ra khỏi Vân Hoa Cung, Chu Hiền Phương hoàn toàn điên loạn.

Bà ta ôm chặt một chiếc bọc vải, miệng liên tục gọi tên Thái tử quá cố, nói rằng muốn đưa hắn về nhà.

Nhưng chưa chạy được mấy bước, bà ta đã bị thái giám túm tóc, kéo lê về phía lãnh cung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!