Hôm đó, trên đường về Phượng Nghi Cung, chính Hoàng đế đã bế chúng ta trở về.
Mẫu hậu thấy phụ Hoàng đến, gương mặt vẫn điềm tĩnh như thường.
Bà không cúi đầu, nhưng phụ hoàng lại tỏ ra như mình đã chiến thắng, khoe khoang mà nói:
"Dung Trân, dù nàng không biết điều, nhưng nàng đã sinh được hai đứa con gái vô cùng khéo léo, đáng yêu. Nàng yên tâm, trẫm sẽ còn quay lại."
Khi ông rời đi, ta và hoàng muội vội lau đi những nơi bị ông ta chạm vào trên mặt mình.
"Thật ghê tởm," hoàng muội quay đầu, vẻ mặt đầy chán ghét.
Ta lặng lẽ quan sát nét mặt của mẫu hậu, ánh nến mờ ảo phản chiếu khiến gương mặt bà càng trở nên khó lường.
Như thể cố ý muốn chọc giận mẫu hậu, gần đây Hoàng đế ghé Phượng Nghi Cung ngày càng thường xuyên hơn.
Mẫu hậu không muốn gặp ông, ông liền cố tình thân thiết với ta và hoàng muội ngay trước điện.
Tuy nhiên, cứ đến giờ dùng bữa tối, ông lại bị người của Chu Hiền Phương đến mời đi.
Chu Hiền Phương vốn không thông minh, giờ thấy Hoàng đế thường xuyên đến Phượng Nghi Cung, bà ta càng trở nên nôn nóng.
Mỗi khi mất bình tĩnh, bà ta lại hành động như thời trẻ, thiếu suy nghĩ, không đoán trước hậu quả.
Dạo gần đây, nghe nói bà ta thường xuyên triệu kiến ngự y đến cung của mình.
Mẫu hậu nói, có lẽ bà ta đang chuẩn bị một bất ngờ cho Hoàng đế vào dịp đại thọ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đáng tiếc, bất ngờ thì không có, nhưng kinh hoàng lại đến đúng lúc.
Vào ngày Hoàng đế mừng thọ bốn mươi sáu tuổi, Chu Hiền Phương dẫn theo Thái tử đến chúc mừng.
Bà ta vốn định lợi dụng cơ hội này để Thái tử khôi phục giọng nói một cách "kỳ tích", nhằm ca tụng thiên uy và sự phù hộ của trời đất.
Nhưng không ngờ, Thái tử đứng trước điện, vừa há to miệng thì chỉ phát ra vài tiếng "hơ hơ" khô khốc từ cổ họng.
Ngay sau đó, hắn phun ra một ngụm m.á. u tươi, làm vấy bẩn cả long bào.
Trước mặt mọi người, sắc mặt Thái tử tím tái, m.á. u trào ra từ mắt, mũi, miệng, rồi ngã xuống đất.
Chu Hiền Phương sững sờ, phải một lúc lâu sau mới lao đến, đẩy các thị vệ ra để ôm lấy Thái tử.
Nhưng khi ấy, hắn chỉ còn là một t.h. i t.h. ể vẫn còn chút hơi ấm.
Lần này, Chu Hiền Phương thật sự hoàn toàn sụp đổ.
Bà ta bất chấp thể diện, gào khóc thảm thiết giữa đại điện, như muốn đứt gan đứt ruột.
Mãi đến khi nghe ngự y chẩn đoán nguyên nhân cái c.h.ế. t của Thái tử là bị đầu độc, ánh mắt c.h.ế. t lặng của bà ta mới đột nhiên vỡ vụn.
Bà ta điên cuồng lao đến trước mặt Hoàng đế, chỉ tay vào mẫu hậu mà hét lớn:
"Chính bà ta! Chính bà ta không sinh được con trai, nên ẩn nhẫn bấy lâu để hại c.h.ế. t con của thần thiếp!"
Bà ta khóc lóc thê lương, còn nét mặt của Hoàng đế dần hiện lên sự d.a. o động.
Lúc này, hoàng muội Lưu Nguyệt run rẩy bước ra giữa những ánh mắt của mọi người, chầm chậm quỳ xuống bên cạnh Thái tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!