Chẳng có gì lạ, trước ta và hoàng muội, mẫu hậu vốn đã từng có một người con trai.
Đó là một hài nhi đã thành hình.
Khi mẫu hậu bị sảy thai, đứa bé trong bụng chỉ bé bằng bàn tay, cả người tím tái, không còn chút sinh khí.
Ngoại tổ phụ vì đau đớn mà lên triều can gián, nhưng lại bị Hoàng đế vu cho tội càn rỡ, phạt đòn, từ đó nằm liệt giường không dậy nổi.
Đến nay, Chu Hiền Phương vẫn hay lấy chuyện này để khiêu khích mẫu hậu.
Bà ta thường nói:
"Nếu con của nương nương còn sống, chắc hẳn mọi thứ hôm nay đã là của nó.
"Nói xong, bà ta sẽ vui vẻ thưởng thức vẻ đau khổ của mẫu hậu. Chỉ trong những khoảnh khắc đó, bà ta mới thật sự giống một kẻ chiến thắng, sau đó vênh váo rời đi. Hoàn toàn không hay biết, ánh mắt của ba người phía sau – ta, hoàng muội và mẫu hậu – nhìn bà ta như nhìn một xác chết. Ta nói với mẫu hậu:"Con muốn mạng của bà ta."
Ám sát, hạ độc, xô ngã, tất cả những thủ đoạn này, ta đã sớm thông thạo.
Mẫu hậu xuất thân từ nhà tướng, sở hữu võ nghệ phi phàm.
Dẫu sớm bị Hoàng đế dàn xếp áp chế tài năng của bà, bà vẫn đủ sức dạy cho chúng ta những kỹ thuật g.i.ế. c người một cách thành thạo.
Mà ta, dường như trời sinh đã là thiên tài trong lĩnh vực này.
Ta nhanh chóng nắm vững cách lợi dụng ưu thế như ngoại hình và nhan sắc để dụ dỗ người khác, rồi đoạt mạng họ.
Mẫu hậu nói rằng, trong chốn cung cấm đầy rẫy sự tàn khốc này, chỉ có kẻ đủ nhẫn tâm mới có thể tồn tại.
Thực ra không cần bà phải dạy, từ nhỏ, ta và hoàng muội đã được môi trường xung quanh dạy cho những chân lý ấy.
Ban đầu, khi ta và hoàng muội còn rất nhỏ, vị ma ma đầu tiên đến Phượng Nghi Cung đã lợi dụng cảnh tiêu điều, lạnh lẽo và sự thất sủng của mẫu hậu để xén bớt khẩu phần ăn của ba mẹ con.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mỗi bữa, bà ta chỉ để lại chút canh cặn cho chúng ta.
Vị ma ma đó do Chu Thục phi phái tới, để lấy lòng chủ nhân, bà ta luôn tìm mọi cách hãm hại chúng ta.
Thậm chí, bà ta nhiều lần định bóp c.h.ế. t ta và hoàng muội khi chúng ta vẫn còn trong tã lót, nhưng lần nào cũng bị mẫu hậu kịp thời ngăn lại.
Dẫu vậy, trên thân thể ta và hoàng muội vẫn chằng chịt những vết thương do bà ta gây ra.
Khi ta và hoàng muội lớn hơn một chút, mẫu hậu nắm tay chúng ta, chỉ vào bà lão đang ngáy khò khò trên chiếc giường lớn nhất trong điện và nói:
"Đó là món đồ chơi để các con luyện tập. Chỉ là một bà lão thôi, muốn xử lý thế nào cũng được."
Thế là, ngay sáng hôm sau, khi bà ta vừa thức dậy đã bị nước canh nóng hắt vào mắt.
Khi còn đang quằn quại kêu la, bà ta lại vô tình vấp vào sợi dây thừng dưới đất, té ngã.
Sau đó, dưới lưỡi d.a. o cùn của chúng ta, bà ta mất đi cả hai bàn tay.
Cuối cùng, bà ta biết thân, không dám giở trò nữa.
Nhưng trong một đêm nọ, khi đi qua giếng nước, bà ta "vô tình" rơi xuống và không bao giờ trở lại.
Từ đó, mỗi khi Vân Hoa Cung phái người đến, ta và hoàng muội càng ngày càng xử lý khéo léo hơn.
Đôi khi, những hành động của chúng ta không đủ kín kẽ, mẫu hậu lại đứng ra thu dọn tàn cuộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!