Chương 1: (Vô Đề)

Trước khi ta và hoàng muội ra đời, mẫu hậu đã trải qua những tháng ngày vô cùng khổ cực trong cung.

Khi đó, nhà mẹ đẻ của bà vừa giúp tân đế lên ngôi.

Thế nhưng ngay sau đó, Hoàng đế lại đón Chu Hiền Phương – bạch nguyệt quang năm xưa của mình – trở về cung và dành hết mọi sủng ái cho bà ta.

Mẫu hậu bị chèn ép, hành hạ trong hậu cung.

Giữa mùa đông giá rét, dù đang mang thai, mẫu hậu vẫn bị ép xuống sông để mò ngọc bội mà Chu Hiền Phương đánh rơi. Nước lạnh thấu xương khiến bà mất đi đứa con trong bụng.

Sau đó, khi vẫn còn trong thời gian ở cữ, bà lại bị ép dùng chân trần nhảy múa trên than hồng, chỉ vì Chu Hiền Phương buột miệng nói nàng rất ngưỡng mộ phong thái của nữ nhi nhà tướng.

Tin tức truyền khắp triều đình, gia tộc của mẫu hậu không cam lòng, dâng sớ can gián, nhưng tất cả đều bị kết tội, Hoàng đế ra lệnh lưu đày.

Mẫu hậu nhẫn nhịn, chịu đựng, chỉ để không liên lụy đến gia tộc.

Nhưng cuối cùng, thứ bà nhận lại chỉ là tin dữ, rằng hai trăm nam nhân trong gia tộc đã c.h.ế. t cóng trên đường lưu đày.

Bà từng muốn đồng quy vu tận với Hoàng đế, nhưng lại bị giam lỏng trong cung trước khi kịp ra tay.

Có lẽ sau nhiều năm dồn nén, người đàn ông khoác hoàng bào kia không còn chút dịu dàng nào của thuở trước.

Ông ta nhìn bà, cười lạnh lùng và đầy thỏa mãn:

"Xưa nay, trẫm luôn không vừa mắt bộ dạng cao ngạo của nàng. Trẫm phải lừa nàng, lợi dụng nàng, kéo nàng xuống bùn, để xem sau này nàng còn kiêu hãnh được không!"

"Còn phụ thân của nàng nữa, chỉ với chút chiến công nhỏ nhoi mà dám lên mặt với trẫm. Nàng có biết không? Mỗi lần trẫm uống rượu cùng ông ta, trẫm đều sai người bôi độc vào miệng chén. Tính ra thì, lão già ấy chắc cũng sắp không xong rồi."

Hoàng đế cười lớn rồi quay lưng rời đi, bỏ lại người phụ nữ từng hết lòng tin tưởng mình chìm sâu trong địa ngục.

Mẫu hậu phát hiện mình mang thai khi đang ở trong hoàn cảnh cô độc nhất.

Đứa trẻ trong bụng trở thành quân cờ cuối cùng và cũng là tia hy vọng duy nhất của bà.

Bà kìm nén mọi oán hận, lặng lẽ tự chăm sóc bản thân, chờ ngày sinh nở tại Phượng Nghi Cung.

Ngày ta và hoàng muội chào đời cũng chính là ngày Chu Thục phi sinh được hoàng tử.

Hoàng đế ngay lập tức hứa sẽ lập đứa trẻ đó làm Thái tử.

Hôm sau, Chu Hiền Phương dẫn người đến cung của mẫu hậu, đắc ý khoe khoang.

Sau khi bà ta rời đi, mẫu hậu ôm ta và hoàng muội, nước mắt rơi lã chã không ngừng, từng tiếng nức nở như xé toạc lòng người.

Bà không thể sinh được hoàng tử, kế hoạch báo thù hoàn toàn sụp đổ.

Thậm chí bà còn không chắc liệu ta và hoàng muội có thể trưởng thành một cách an toàn hay không.

Nhưng bà vẫn là một người mẹ tốt, luôn mang chúng ta bên mình, tận tâm dạy dỗ.

Những năm qua, bà luôn lo lắng quá mức cho sự an toàn của ta và hoàng muội.

Chỉ cần chúng ta rời khỏi tầm mắt một chút, bà sẽ hoảng loạn, nghĩ rằng chúng ta đã bị hại.

Những người giám sát bà đã báo cáo tình trạng này lên Hoàng đế.

Ông ta chỉ cho rằng bà đã phát điên, nên không thèm quan tâm đến nữa.

Họ không biết rằng,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!