Chương 6: Hương vị

Tiêu Lôi ngồi trên xích đu, đung đưa rất là vui vẻ, bên tay trái của ông có một bàn trà, trên bàn đặt một chén trà đang bốc hơi thơm ngát. Bên cạnh chén trà có một cái gạt tàn thuốc, bên trong đã đầy tàn thuốc lá.

Ông híp mắt, biểu cảm trên mặt nhìn không ra vui buồn, có chút phong thái của bậc cao thủ khiến cho người ta nhìn không vào trong đầu, dù nhìn hay nghĩ như thế nào cũng là địa chủ ác bá đang hít thuốc.

Lúc Cường Tử ở biệt thự của ông làm cho đại mĩ nữ Trần Nhược tức giận mất hết mặt mũi, Tiêu Lôi cũng ở trong khoảng thời gian đó uống trà hút thuốc như đức ngài tự do tự tại trong nhà kho bỏ hoang.

Trà là trà ngon, ngon tới mức làm Tiêu Lôi không nói ra được chỗ ngon, nói thật thì trà này bị ông hủy đi hết hoàn toàn vị ngon rồi, ba mươi sáu ngàn búp tâm sen thượng hạng mới được nửa cân trà, chính là phải đặt ở Trung Nam Hải mới đem về được đây.

Thuốc là thuốc ngon, hơn trăm tệ một bao Boutique Panda (một loại thuốc lá của Trung Quốc), loại Đặng gia gia thích nhất.

Cách phía trước Tiêu Lôi không xa, gã đàn ông thấp bé ngồi ngửa mặt lên trời, toàn thân run run, miệng phun bong bóng. Nhìn hình dáng khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, để quả đầu bổ luống rất chói mắt, kiểu dáng đầu tóc này đã lỗi thời sáu mươi mấy năm.

Sau năm 1937, mốt này đã từng được thông dụng suốt tám năm, bình thường những anh đẹp trai để kiểu đầu này, dân chúng đều gọi với gọi với một cái tên thân thiết là chó săn Hán gian. Dân chúng cực kỳ yêu thích kiểu đầu này, thích nhất là nhổ nước bọt vào.

Dáng người đàn ông này không cao, nếu nói chính xác chiều cao thì khoảng một mét sáu sáu, không lâu trước đây thủ hạ của Tiêu Lôi đã đo cho gã, nặng bảy mươi bảy kilogram, là thân hình tiêu chuẩn của người Nhật. Gã bây giờ ngồi đàng hoàng trên một cái ghế sắt thoải mái.

Để biểu thị lòng hiếu khách của chủ nhân làm cho khách có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đến tận đáy lòng của cái ghế sắt này, cho nên y phục của người này đã bị thủ hạ của Tiêu Lôi tịch thu.

Gã ngồi ngay ngắn ở trên ghế nhe răng nhếch miệng chơi thổi bong bóng, tay chân bị trói hết ở trên ghế. Gã đang hưởng thụ, là đàn ông phải thích sự hưởng thụ này.

Dưới háng gã có một cô gái để tóc dài xõa đến vai, nhuộm màu vàng kim đang tru miệng liếm mút, cái lưỡi ngọt ngào màu hồng phấn như linh xà chơi đùa trên con quái vật dài 7 cm ( quái vật mà dài có 7cm?). Dáng vẻ cô gái rất được, mắt to mũi nhỏ, gương mặt trắng nõn, phối hợp với dáng người quả thật là một báu vật, tên cô gái làMinoko, là lưu học sinh Nhật Bản.

Tên gã đàn ông đang hưởng thụ là Koizumi Shoji, chủ tịch công ty cổ phần Tân Dương, bên dưới có sáu công ty con, đầu tư ở Trung Quốc đã vượt qua một trăm triệu. Gã cũng coi như là góp một viên gạch cho một trong bốn công cuộc hiện đại hóa, cho nên Tiêu Lôi không kêu người làm khó gã.

Dù ông đã phái người điều tra ra gần xong người đứng sau sai phái để lấy mạng chính mình, nhưng Tiêu Lôi vẫn biểu hiện ra mình là một công dân có tố chất xứng đáng với quốc gia.

Ngày đầu tiên Koizumi Shoji không chịu nói tại sao mình ra tay với Tiêu Lôi, cho dù thủ hạ của Tiêu Lôi dùng tay mát xa cho mặt của gã năm trăm lần cũng không chịu mở miệng.

Tiêu Lôi nói với thủ hạ rằng tên này chắc đói bụng rồi, các anh xem chẳng có sức mà nói nữa, bởi vậy Tiêu Lôi với tư cách là chủ nhân mời Koizumi Shoji ăn cơm, ăn rất ngon, món mì trộn tương có dưa chuột, cà chua, tỏi,.

Sau đấy Tiêu Lôi nghĩ rằng vị khách Nhật Bản này ăn không quen mì trộn tương với dưa chuột, tỏi chắc rất thích. Do đó Koizumi rất hạnh phúc khi ăn gần một cân tỏi, không thèm bỏ vỏ.

Không thể không nói Koizumi Shoji rất kiên định, tỏi cũng không làm gã khuất phục. Ngày thứ hai, Tiêu Lôi nói rằng khách nhất định khát rồi, do đó mời Koizumi Shoji uống coca Trung Quốc. Một thùng nước tương Kim Sư, khuôn mặt của Koizumi ngất ngây phải kêu cha gọi mẹ.

Thủ hạ của Tiêu Lôi khá là tán thưởng với thước phim hành động tự sản xuất này mỗi người càng hưng phấn thêm, nhiệt tình đạp cho gã thêm vài đạp.

Ngày thứ ba, Tiêu Lôi nói rằng khách đã hai ngày không có đại tiện, nhất định là táo bón, dựa theo lý luận trung y thì phương pháp chữa trị tốt nhất là súc ruột.

Do thế, Tiêu Lôi sai thủ hạ mua vài ống nhựa lắp vào bình cứu hỏa rồi rất khó khăn để đút vào " cửa sau" của Koizumi Shoji, cho nên đã nói là cực kỳ khó khăn, bạn phải biết rằng chiều rộng của ống nhựa của bình cứu hỏa to bao nhiêu rồi đấy.

Ngày thứ tư…

Ngày thứ năm…

Nửa tháng trôi qua, Koizumi Shoji còn có thể nhìn ra được là sinh vật hình người đã cảm ơn thượng cấp của gã đã bồi dưỡng, người cha như thế nào mới sinh ra thằng nghiệt tử như thế trong số toàn bộ đứa trẻ ngoan của nhân dân toàn nước nhật.

Nửa tháng này dù Tiêu Lôi nghĩ ra biện pháp gì thì Koizumi Shoji cũng bình thản mà chịu đựng, vẫn không chịu nói tại sao ra tay với Tiêu Lôi.

Thực ra Tiêu Lôi tự mình cũng biết, mấy năm nay ông đã chỉnh chết không ít người Samurai Nhật Bản dám ở trong nước đùa giỡn, cho dù thủ tướng Nhật Bản tự mình phái ninja tới ông cũng không cảm thấy kỳ quái.

Nhưng những người có tố chất như vậy, ngoại trừ nhận được sự huấn luyện chuyên nghiệp thì Tiêu Lôi không nghĩ ra khả năng nào khác, dù sao người bình thường dưới sự chăm sóc của thủ hạ của ông trong nửa tháng chỉ sợ mẹ hắn quần lót màu gì cũng khai ra hết rồi.

Đến ngày thứ mười năm, cũng là ngày mà Cường Tử xuất viện, Tiêu Lôi cuối cùng cũng làm được một việc thiện, vẻ mặt ông từ bi nói với Koizumi Shoji:

- Nghị lực của anh thật sự làm tôi thấy kính nể, tôi thật tôn trọng đối với người làm công tác bí mật đạt chuẩn các vị, để biểu đạt sự áy náy có lỗi nửa tháng trước đây của tôi, cho nên tôi quyết định thành toàn cho anh, hôm nay kéo anh ra ngoài chôn.

Khi Koizumi nghe thấy những lời mà Tiêu Lôi nói ra thì biểu hiện ra sự trầm tĩnh, sau mười năm ngày toàn bộ cơ thể căng cứng rốt cục có thể thư giãn rồi. Nói thật gã thật không biết người đàn ông nhìn nhã nhặn còn đeo kính viền vàng sao tâm địa lại ác độc đến thế.

Nửa tháng gã có thể chịu đựng mà chưa chết thật phải cảm ơn thánh mẫu Maria…Không biết thánh mẫu quản hay không quản chuyện này, cũng nên làm như vậy, vừa nghe Tiêu Lôi muốn đem gã chôn sống, nội tâm gã ngược lại sinh ra vui sướng, bạn nói cái này bỉ hay không bỉ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!