Chương 37: Không cần chú đỡ

Đại thúc lôi thôi thu lại Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, sau đó lại chầm chậm xoay người mà đi, bóng lưng nhìn tiêu điều, lạnh lẽo nói không nên lời.

- Anh đi theo tôi đi.

Trong lời nói của đại thúc lôi thôi mang theo một chút bất đắc dĩ, anh ta không phải gọi Cường Tử, mà là gọi Phong Đao.

- Ma tính đã nhập vào trong cơ thể anh, nếu không tu thân dưỡng tính thì sớm muộn gì cũng thành tai họa. Thế giới này vốn đã loạn lắm rồi, anh cũng đừng gây thêm phiền phức cho nhân dân cả nước nữa. Theo tôi đi, tôi thử xem liệu có thể áp chế tâm ma của anh được không.

Phong Đao vẻ mặt ngạc nhiên, còn có đau thương. Gã nhẹ nhàng gật đầu, giấu hết khuôn mặt ở trong mũ áo gió, giống như muốn giấu mình đi vậy, cũng giống như đà điểu khi gặp nguy hiểm sẽ cắm đầu vào trong cát.

Cường Tử không có lời gì để nói, sự tình cho tới bây giờ dường như không có chút liên quan nào với hắn vậy.

Vừa gãi đầu, Cường Tử vừa hô lớn với đại thúc lôi thôi:

- Vậy còn tôi?

Đại thúc lôi thôi hừ một tiếng nói:

- Nên làm gì thì đi làm đi, cậu cũng không phải con ta, tôi quản cậu làm gì?

Một ngón tay Cường Tử chỉ Phong Đao hỏi:

- Anh ta là con của chú sao? Đạo lý đâu ra đấy, không phải con chú thì không thể đi theo chú? Kể cả về mặt quan hệ tôi với anh ta càng thân mật hơn so với chú, chú dẫn hắn đi mà không dẫn tôi thì không công bằng.

Đại thúc lôi thôi dừng bước, quay đầu lại nhìn Cường Tử hỏi:

- Cậu đi theo tôi làm gì?

Vẻ mặt Cường Tử sùng bái:

- Học bản lãnh, anh ta là người xấu mà chú có thể thu thập, tôi là người tốt thì không thể theo chú học sao?

Đại thúc lôi thôi nghĩ ngợi nói:

- Bỏ đi, tôi dạy không được chiêu nắm đũng quần người khác, cậu mời người tài giỏi khác đi.

Cường Tử:

- …

Phong Đao cúi đầu, không nói lời nào theo sau đại thúc lôi thoio, như đang nhận mệnh lệnh.

Cường Tử hô:

- Chú dù sao cũng phải giải thích cho tôi, Chú sao lại xuất hiện? Tại sao lại cứu tôi? Tại sao bọn họ lại ra tay với tôi? Là ai muốn giết tôi?

Đại thúc lôi thôi không dừng bước chân, khoát tay ý bảo chính mình không thể nói. Cường Tử hung hăng mắng một câu nam mô a di đà phật, nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ người này miệng sẽ có trĩ, hậu môn thường xuyên đau nhức, sinh con trai không có lỗ đít, nghĩ lại vẫn thấy chưa đủ hung ác, thêm một câu sinh con trai không có thằng nhỏ.

Cường Tử chân thành tha thiết niệm.

Kẻ ám sát không biết từ nơi nào tới, sự tình giải quyết rất chi là mơ mơ thực thực. Cường Tử rất là có chút phẫn nộ, con mẹ nó cái gì thì phải ra cái nấy chứ, lão tử tốt xấu gì thì bây giờ cũng là học sinh lớp một – hai cấp ba ở Nhất Trung, ủy viên ban học tập kiêm người kiểm tra vệ sinh, ngày chó chết gì chứ, sao chuyện gì cũng đều gạt ta ra ngoài?

Vô duyên vô cớ bị đánh một trận rõ đau, Cường Tử hậm hực.

Dựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống. Tinh thần Cường Tử buông lỏng ra, đau nhức toàn thân lúc này mới lộ ra. Hắn đau đến mức nhe răng nhếch miệng, nói thật nếu không phải thân thể của hắn thật sự biến thái thì một cước vừa nãy của Phong Đao đã đá chết hắn ngay lập tức, gọn gàng linh hoạt không phải chỉ là bị đánh gãy xương.

Tay run rẩy móc thuốc từ trong túi ra, Cường Tử đặt mông ngồi trên mặt đất, run run đốt thuốc, ra sức hút một hơi thật sâu thì tâm trạng mới bình phục trở lại.

Đừng nhìn biểu hiện lúc nãy của Cường Tử với đại thúc lôi thôi xem ra vô cùng trấn định, nhưng thật chất chút xíu trong đó cũng đểu là giả, trong nội tâm sợ hãi mới là thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!