Chương 27: Ngô lão gia tử

Cường Tử không ăn cơm tối, ngủ một giấc ngon lành. Sau khi Tiêu Lôi về nhà nhìn thấy hắn vẫn ngủ cũng không quấy rầy. Vốn Chu Bách Tước muốn gọi hắn dậy nhưng Tiêu Lôi đã khoát tay hai người liền đi ra khỏi phòng.

Thực ra lúc Tiêu Lôi vừa vào Cường Tử đã tỉnh nhưng hắn vẫn giả vờ ngủ say, hắn không biết phải nói gì với Tiêu Lôi. Hắn sợ không nhịn nổi lại hỏi vì sao có người cứ năm lần bảy lượt gây khó cho tiểu tử chưa mọc đủ lông như hắn.

Lần nào không phải đánh lén, thì là theo dõi thậm chí là mai phục, âm mưu, thủ đoạn như vậy không phải là ra tay vô tình ác độc muốn đưa hắn vào chỗ chết sao.

Hắn biết chắc Tiêu Lôi nếu như đã không nói, mình có hỏi câu trả lời có được chắc chắn sẽ không phải là sự thật. Hơn nữa còn khiến Tiêu Lôi rơi vào cảm giác có lỗi, cắn dứt. Như vậy chi bằng cứ giả vời ngốc nghếch, để lại nghi ngờ trong lòng.

Nếu Tiêu Lôi thực sự định giả ngu đến cùng, không thẳng thắn với mình mà mình thì nghĩ không ra cách mở khóa vậy chỉ đành chờ đến lúc nước lên chắc chắn sẽ lộ ra chân tướng sự việc.

Lúc chương trình truyền hình kết thúc, bây giờ mới chính là lúc xuất hiện cao trào. Cường Tử nhịn thì sẽ nhịn, không có gì phải tiếc nuối. Bây giờ nghĩ lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay thực sự vẫn rất kích động.

Nếu như mình chôn cuộc đời ở quán ăn lớn Cật Hát Đổ thì chắc chắn sẽ không có cuộc sống vô cùng đặc sắc như vậy.

Hắn nhớ sư phụ lão Mạc què của hắn rồi.

Cường Tử lại rơi vào giấc ngủ đê mê, lần này hắn ngủ rất say, ngay cả khi Tiêu Lôi đi vào đắp chăn cho hắn cũng không có cảm giác gì. Hắn ngủ rất ngon, ngon giấc như vậy có lẽ đến từTiêu Lôi và Chu Bách Tước canh giữ bên ngoài, cũng có lẽ là nguyên nhân khác.

Thân thể trong khi ngủ của Cường Tử khôi phục bằng tốc độ kinh người, mặc dù vẫn chưa đạt đến mức độ người thường có thể nhìn thấy được nhưng cũng khiến người thường sợ hãi.

Trên miệng vết thương của hắn dường như có hàng trăm, hàng ngàn bác sĩ ngoại khoa đang bận rộn làm việc, mỗi một mạch máu nhỏ xíu được chữa trị sau đó làm mới liên tục.

Cơ thể từ sau khi được cải tạo bởi loại gen thần kỳ, từng tế bào đều giống bàn phím máy tính có các chức năng riêng. Cho dù võ công của Cường Tử có được bao nhiêu, chỉ riêng về năng lực khôi phục cho dù là cao thủ đệ nhất Thiên Bảng có lẽ nhìn thấy cũng phải nhíu mày.

Nhưng điều không thể phủ nhận chính là, năng lực khôi phục của hắn mạnh mẽ hơn nữa thì hắn cũng vẫn là con người.

Sáng sớm hôm đó, khi ánh mặt trời mới nhú lên chiếu sáng khắp mặt đất, đồng hồ báo thức của Cường Tử vang lên. Bốn giờ sáng, Cường Tử tỉnh giấc, sau đó ngáp một cái dùng một chiêu Lý ngư đả đĩnh (cá chép ra khỏi nước) hắn uốn người nhảy từ trên giường xuống, kết quả đụng chạm đến miệng mấy vết thương khiến hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi ngã ngửa xuống giường.

Sức khỏe khôi phục kinh người không có nghĩa là hắn không có cảm giác đau, chỗ bị đánh trúng vẫn đau.

Hắn chán nản lại nằm trên giường, bất đắc dĩ hắn nhìn lại chỗ được băng bó của mình, nửa người trên thật giống như cư dân Ai Cập nguyên thủy vậy, hắn tự giễu:

- Thì ra chỗ mạnh nhất của ông đây là nửa người dưới, rõ ràng là lông tóc không có hao tổn gì.

Nói đến lông tóc ở chỗ kia hình như còn nhiều hơn so với tóc trên đầu, rụng một sợi mất một sợi, thế nào cũng phải giữ gìn cho cẩn thận. Hắn không phải nữ nhân, không việc gì vẫn có thể cầm dao cạo chỉnh sửa lại một lần, thậm chí là cạo sạch. Cường Tử vẫn rất để ý đến đám lông tóc của mình.

Cường Tử nhớ lại cảnh tượng đã xảy ra ngày hôm qua, đánh nhau trước đóvẫn luôn sử dụng Hình ý quyền của Chu Bách Tước, vẫn chưa từng sử dụng Cách đấu thuật tu luyện của mình.

Hôm qua, sau khi bị mười mấy người bao vây, theo phản xạ đã dùng chiêu thức Cách đấu thuật này để đấu với mấy người kia, rõ ràng là vô cùng bá đạo.

Ngay từ đầu Cường Tử đã ra tay mạnh, bất thình lình đánh ngã một gã to cao. Nhưng sau đó bị một đám người bao vây. Nếu không phải cơ thể biến thái của hắn cứng cáp thì đã sớm bị người ta đánh thành từng mảnh rồi.

Sau khi bị một quyền đánh vẹo cổ, lửa giận trong lòng Cường Tử bùng nổ. Ánh mắt của hắn đỏ rực, giống như một con mãnh thú xuống núi vậy.

Trong lúc không để ý hắn đã vận dụng chiêu thức của Cách đấu thuật, một chiêu Liêu thiên quyền (nắm tay chọc thủng trời: đấm từ dưới lên) đánh cho cằm của gã đại hán vỡ nát, răng rụng mấy cái xuống đất, còn người thì bị đánh bay thẳng lên không trung.

Sau đó rất nhanh Cường Tử nắm lấy cổ tay của một tên tay sai kéo tới, ngay sau đó hắn lấy đầu gối của đập vào ngực người này, động tác vô cùng lạnh lùng và sắc bén.

Đấu pháp sau đó của Cường Tử chính là đùa bỡn với loại lưu manh hoàn toàn không cần mạng sống kia, ôm quyết tâm giết địch không cần biết tổn hao bao nhiêu, đương nhiên những người kia liên tiếp đã bị hắn đánh ngã.

Còn lúc này, thân thể Cường Tử đã hao tổn nghiêm trọng, cổ vẹo sang bên, cánh tay rũ xuống, eo cũng không thể đứng thẳng lên được.

Sau đó hắn ngả nghiêng ngả ngửa xông ra ngoài, nắm lấy khẩu súng trong tay rồi chạy trở lại, vừa may đúng vào thời khắc mấu chốt.

Cường Tử nằm trên giường, nhớ lại từ đầu đến cuối Cách đấu thuật mình sử dụng ngày hôm qua, tìm ra mấy chỗ chưa đủ hoàn mỹ, tinh tế để suy nghĩ cẩn thân lại một lúc.

Nếu như đã không thể đứng dậy luyện tập được Bách biến thần hành và Hình ý quyền, Cường tử liền nằm trên giường để tu luyện tâm pháp về Cách đấu thuật. Qua thực tế ngày hôm qua, có rất nhiều chỗ không hiểu cũng lý giải được phần nào.

Hắn nhủ thầm, xem ra cho dù là công phu gì, đều phải không ngừng thực chiến mới có thể chân chính nâng cao hơn nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!