Chương 25: Nói chuyện giang hồ trên giường (thượng)

Nằm trên giường, Cường Tử cười hì hì với Chu Bách Tước nằm ở giường bên cạnh.

- Chú Chu, chú thật mạnh! Một mình đánh hai mươi người, nếu đổi là con sớm bị phân thây rồi.

Chu Bách Tước cười khổ một tiếng, nói thật vết thương trên người anh ta so với Cường Tử quả thật không đáng nhắc tới, miệng vết thương lớn nhất là cái ót bị gạch ném làm rách chừng năm ly, chỗ trên ngực bị đinh đồng cắm vào chỉ có một lỗ máu nho nhỏ, đối với người đánh đến trăm trận như anh ta thì có thể nói là không thấm vào đâu.

Nhìn lại Cường Tử, cánh tay phải bị gãy, bó thạch cao buộc trên cổ. Mặt bị người ta đánh như đầu heo, khóe miệng bị đánh tét , khâu vài mũi cũng không ngăn được con bê này không ngừng ăn nói linh tinh.

Vết thương trên người càng là cảnh hoang tàn khắp nơi, giống như vẽ ra bàn cờ tung hoành mười chín đường.

Thật không ngờ tới thằng nhóc này lại dùng tay trái nổ súng, nhưng nghĩ lại thì Chu Bách Tước cũng bình tĩnh trở lại. Kỹ thuật bắn súng tay phải Cường Tử thế nào thì anh ta đã lĩnh giáo qua, thật sự không dám khen tặng.

Trên trán bị khâu chín mũi, tóc húi cua mà cũng bị cạo mất một nửa, nhìn giống như yêu nghiệt từ cổ mộ Ai Câp chui ra để hít thở. Nửa người trên của Cường Tử băng bó như cái bánh chưng, bọn xác ướp mà nhìn thấy hắn cũng phải khen ngợi một câu:

- Các anh em áo của tên này thật đẹp!

Hai người đều không đi bệnh viện, đang ở trong biệt thự của Tiêu Lôi tĩnh dưỡng. sau khi Cường Tử khống chế được thế cục thì gọi điện cho Tiêu Lôi, trong vòng hai mươi phút thì Tiêu Lôi chạy tới nơi.

Chỗ kia rất vắng vẻ, thật không biết trên xe ông có bản đồ điện tử hay không, bằng không chính là Tiêu Lôi thời còn con nít bị người ta đuổi chạy khắp cả thành phố.

Càng khiến cho Cường Tử có chút tò mò là sau khi Tiêu Lôi đến lại gọi một cú điện thoại, sau đó trong thời gian ngắn thì một chiếc xe hợp đồng màu đen tới, từ trong xe bước xuống mấy người mặc vét phẳng phiu.

Dẫn đầu là một người trung niên tuổi tầm hơn ba mươi, đeo một cái kính râm to, vài người sau khi xuống xe nhẹ giọng nói chuyện với Tiêu Lôi vài câu thì đem hết đám người Lý Đông Ly đi.

Cường Tử chú ý một chút, khi Tiêu Lôi cùng bọn họ nói chuyện rõ ràng hết sức phẫn nộ, không ngừng thấp giọng rít gào, người trung niên kia không ngừng khuyên giải.

Cường Tử thoáng quan sát chiếc xe hợp đồng màu đen, rõ ràng không có biển số xe.

Lý Đông Ly bị súng bắn bị thương nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, phát súng có thể bắn chúng gã cũng coi như đời trước Cường Tử tích nhiều âm đức, đời này coi như một lần được tặng may mắn, cũng là Lý Đông Ly đen đủi. Bạn xem Tỉnh Thượng Chi Trụ người ta….

Cường Tử hết sức tò mò đối với những người mặc đồ vét thần bí , những người này không giống bạn bè làm ăn trên thương trường, cũng không giống người của cục công an, tóm lại rất không bình thường, trực giác nói cho hắn biết quan hệ của Tiêu Lôi và những người này vô cùng rắc rối phức tạp.

Đặc biệt là chiếc xe thương vụ màu đen kia, Cường Tử để ý thấy khi mấy người kia xuống xe trong xe có rất nhiều thiết bị, máy tính cái gì cũng có, ai có thể chẳng có việc gì đi trang bị máy tính trong xe? Cường Tử thoáng cái nhớ tới một bộ phim của Mỹ, gọi là…mà quên mất tên rồi.

Chu Bách Tước thấy vẻ sùng bái trên mặt Cường Tử, cười khổ một tiếng nói:

- Tôi tính là cái gì chứ, thiếu chút nữa thua vào tay một đám côn đồ nửa mùa, nói ra cũng thật xấu hổ, sư phụ nếu biết được chắc cũng phải hộc máu mất.

Trong mắt Cường Tử đều là ngôi sao lấp lánh, hắn nịnh nọt hỏi:

- Chú Chu, sư phụ chú có phải là loại người trâu bò siêu cấp thần long thấy đầu không thấy đuôi không, một người có thể chọi một trăm.

Chu Bách Tước khinh bỉ nhìn thoáng qua Cường Tử nói:

- Một chọi một trăm, cậu xem quá nhiều phim Hồng Kông rồi đúng không?

Cường Tử nhếch miệng nói:

- Đừng lừa gạt con, nếu không những tên lưu manh đùa cợt kia, chắc ba mươi mấy người thì người chỉ cần một chú cũng có thể đối phó được rồi, căn bản không cần đến con. Sư phụ chú nhất định lợi hại hơn so với chú nhiều.

Tục ngữ nói dạy hết cho đồ đệ đói chết sư phụ, ông ấy nhất định lưu lại một chiêu không có dạy chú, cho nên đánh một trăm cũng không thành vấn đề.

Chu Bách Tước thấy con mắt Cường Tử xảo trá như hồ ly, nhẹ nhàng cười cười nói:

- Làm sao cậu không nghĩ đến chỗ tốt, sư phụ tôi không phải lưu lại một chiêu không dạy, mà là ngộ tính của tôi quá thấp, rất nhiều bản lĩnh đều không học được.

Cường Tử cẩn thận trở mình, mặt hướng về phía Chu Bách Tước nằm, cử động rất nhẹ nhưng vẫn làm hắn đau nhe nghiến răng mím môi. Chu Bách Tước nhíu mày nói:

- Cậu thành thật nằm xuống, nói thật với một thân thương tích của cậu có thể kiên trì không bất tỉnh thì so với tôi đã mạnh hơn rất nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!