Bốn giờ sáng ngày thứ hai, Cường Tử lăn một mạch rời khỏi giường, ba chân bốn cẳng mặc áo quần, đi giày nhảy ra ngoài. Xuống dưới lầu, quả nhiên Chu Bách Tước đã chắp tay sau đít đứng chờ gã ở trước cửa nhà. Anh ta có vẻ khó chịu, chắp tay sau đít cúi đầu quan sát cái gì đó.
Chu Bách Tước chờ Cường Tử đến sau lưng mới nhàn nhạt nói:
- Đi thôi.
Cường Tử để Chu Bách Tước đi ra ngoài trước, sau đó ngồi xổm trên mặt đất nhìn hồi lâu, cũng không tìm ra có cái gì khiến Chu Bách Tước tập trung tinh thần như vậy.
Vừa định thôi, bỗng Cường Tử nhếch miệng, đọc lên một câu đối
Hữu chí giả sự cánh thành, phá phủ trầm chu, bách nhị tần quan chung chúc sở.
Khổ tâm nhân thiên bất phụ, ngọa tân thường đảm, tam thiên việt giáp khả thôn ngô
Xì. Vô nghĩa. Thâm sâu. Nói đơn giản là Cường Tử nhìn thấy bên cạnh chậu hoa có hai con ruồi chàng chàng thiếp thiếp…
Sau khi ra khỏi cửa, Chu Bách Tước nói với Cường Tử:
- Cậu chạy nhanh thật, nhưng lại không đúng. Hôm nay tôi sẽ dạy cậu phương pháp chạy.
Cường Tử nói:
- Con nghe nói vận động viên chuyên nghiệp khi chạy đều cố gắng khống chế hơi thở càng chậm càng tốt, là như thế nào?
Chu Bách Tước gật nhẹ đầu, nói:
- Cũng có lý, nhưng sai rồi.
Cường Tử hỏi:
- Sai chỗ nào?
Chu Bách Tước nói:
- Không phải càng chậm càng tốt, mà không thở là tốt nhất.
Cường Tử tự nói trong lòng: Trái đất rất nguy hiểm, trở về sao Hỏa của ông đi thôi. Không thở, ông nghĩ rằng chúng ta là siêu nhân sao? Tôi dù có thực sự tới mức đem quần sịp mặc ngoài quần dài cũng không nghe nói siêu nhân thì không thở. Bỗng hắn linh động nói:
- Chú Chu à, chú nói có phải như Sở Lưu Hương kia không? Bởi vì mùi hương trên người anh ta quá đậm, viêm xoang nặng khiến mũi hắn không thông. Mũi ta tốt thế này, làm sao không thở được?
Chu Bách Tước nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói:
- Đúng vậy!
Cường Tử liếc một cái, hỏi:
- Đó là tình tiết tiểu thuyết kiếm hiệp xây dựng nên, thực tế sao có thể thực hiện được. Chú có biết như thế nào mới có thể ngừng hô hấp không?
Chu Bách Tước lời ít ý nhiều, nói hai chữ:
- Nín.
Cường Tử nghiêm trang gật đầu nói hiểu rồi, sau đó chuẩn bị nín thở chạy đi. Chu Bách Tước lạnh lùng hỏi:
- Cậu định nín thở chạy đi như vậy à?
Cường Tử nói:
- Không phải chú muốn thế à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!