Editor: Lạc Y Y
Ngay lúc Tô Nguyên đang suy nghĩ vẩn vơ, Lục Cẩn đã rửa xong chén đũa, đi đến phòng tắm vặn nước nóng.
"Tiểu Nguyên Bảo" Lục Cẩn đi tới, nhẹ nhàng bế Tô Nguyên lên, nhìn vẻ mặt xấu hổ của cậu, nhịn không được chọc ghẹo nói: "Lát nữa em tự tắm không tiện lắm, hay là tôi vào đó tắm chung với em nha."
"Không được!" Tô Nguyên lập tức cự tuyệt, tắm chung là cái quái gì! Cái này có thể viết ra được sao!
"Tôi chỉ là bị sưng chân thôi, tắm rửa vẫn được mà, anh ở bên ngoài đợi tôi là được rồi, tôi tắm xong rồi sẽ gọi anh."
"Được" Lục Cẩn để cậu lên cái ghế đã chuẩn bị từ trước, đưa tay cởi đồ cậu xuống, mặc dù Tô Nguyên rất ngại, nhưng dù sao chân đã bị thương, chỉ có thể nhờ Lục Cẩn giúp đỡ.
Do là Tô Nguyên phối hợp, Lục Cẩn chẳng tốn nhiều sức đã cởi sạch cho cậu, tiếp đó cho người vào trong bồn tắm, trước khi ra cửa còn lộ ra nụ cười đen tối, nói một câu: "Cậu nhỏ thật dễ thương nha ~"
Tô Nguyên nhìn theo tầm mắt của Lục Cẩn, lập tức hiểu ra anh đang nhìn cái gì, xấu hổ lấy tay che lại, "Nhìn gì mà nhìn, anh ra ngoài cho tôi!"
"Được được được, tôi ra ngoài đây, nửa tiếng sau tôi quay lại" Lục Cẩn cười cười đi ra ngoài, dù sao anh còn phải đi giải quyết anh bạn nhỏ nhô lên của mình.
Tô Nguyên nằm trên thành bồn tắm, hưởng thụ cảm giác dễ chịu do nước nóng mang lại, "Lục Cẩn cái tên lưu manh thối tha này!"
Mặc dù có chút thẹn quá hoá giận, nhưng Tô Nguyên rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhớ lại một chút về Triệu Tân Dương. Tuy không biết tình huống trong nhà hắn, nhưng thông qua sự giải thích của anh Từ, người này không dễ đối phó như Nguyễn Văn.
Uầy, là phúc không phải họa, là họa ắt không tránh khỏi, đến lúc đó mình đề phòng một chút là được rồi.
"Tiểu Nguyên Bảo, em xong chưa?"
Lục Cẩn cũng rất đúng giờ, nói nửa tiếng là đúng nửa tiếng, Tô Nguyên nghe thấy tiếng gõ cửa của anh, vội vội vàng vàng muốn bò ra ngoài, nhưng chân bị thương không thể dùng, chỉ có thể dùng tay che đi địa phận quan trọng, thẹn thùng nói: "Tôi… tôi xong rồi… anh vào đi."
Lục Cẩn đi vào, nhẹ nhàng bế Tô Nguyên ra, lau khô người, mặc đồ ngủ lên cho cậu xong rồi bế người trở lại giường, ga giường mới tinh có hơi lạnh lẽo, lúc Tô Nguyên nằm lên vẫn không khỏi run lên.
"Hôm nay có hơi lạnh, em cũng cần người chăm sóc, tối nay anh ngủ lại đây có được không?" Lục Cẩn cúi đầu hỏi, Tô Nguyên lúc này mới nhớ ra mình đã về nhà của Lục Cẩn cùng với anh, hai người trước kia vẫn luôn phân ra ngủ riêng, vừa nghĩ tới không ngủ cùng Lục Cẩn cũng có chút không quen.
Chẳng qua chính mình mở lời bảo Lục Cẩn ở lại cũng rất kỳ, quan hệ giữa hai người bọn họ từ khi nào đã có thể ngủ cùng nhau rồi? Trước kia bởi vì tổ chương trình chỉ chuẩn bị một chiếc giường, vậy giờ thì sao? Bởi vì chân mình bị thương? Hình như cũng đúng, chân mình thật sự bị thương hành động không tiện mới để Lục Cẩn ở lại, có gì kỳ lạ đâu!
Sau khi nghĩ thông, Tô Nguyên nằm dí trong chăn nói: "Anh muốn ngủ ở đây thì ngủ đi."
Nghe thấy lời này, Lục Cẩn bất ngờ hôn lên trán Tô Nguyên, "Vậy tôi đi tắm trước, đợi lát nữa sẽ qua đây, hôm nay phát sóng lần công diễn đầu tiên của , tôi với em cùng nhau xem."
….
Từ An nhìn Giang Thành đang ngồi ở trong nhà mình, vẻ mặt bực bội hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì! Tôi thật sự không nhớ cậu là một thứ chó má như vậy nhỉ?"
"Gâu gâu gâu!" Giang Thành cũng không cần mặt mũi kêu tiếng chó ở trước mặt Từ An, "Tôi chính là chó, tôi muốn làm con chó của anh, Tiểu An An của tôi, anh làm hòa với tôi đi mờ ~"
"Chó của tôi?" Từ An giống như nghe thấy điều gì đó rất buồn cười, không khỏi cười lạnh, "Giang Thành cậu ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa sao?"
"Tôi chỉ cần anh" Giang Thành đột nhiên thu lại nụ cười, gương mặt nghiêm túc nói: "Tiểu An, tôi không thể rời xa anh, anh cũng đừng rời xa tôi có được không?"
"Được thôi, có thể đấy."
Trong mắt Giang Thành tức khắc có ánh sáng.
"Chỉ cần cậu đuổi Trình Nguyên ra ngoài, thề rằng không gặp lại cậu ta nữa, mãi mãi đoạn tuyệt qua lại với cậu ta thì tôi sẽ làm hòa với cậu, sao nào Giang Thành, cậu làm được không?"
"Tiểu An, anh rõ ràng biết tôi không thể làm vậy, vì sao anh cứ gây khó dễ về vấn đề này vậy chứ?" Giang Thành đau khổ vùi đầu.
"Hơ" Từ An xoa xoa mắt mình, "Tôi chỉ có yêu cầu này, nếu cậu không làm được thì đừng đến tìm tôi. Cậu quen biết tôi lâu vậy rồi, chắc hẳn cũng biết tôi là người thế nào phải không, được rồi, sắc trời cũng không còn sớm nữa, cậu đi đi."
Giang Thành không ngờ Từ An sẽ đuổi hắn đi, khó chịu đến nổi không thể nặn ra một nụ cười. Lúc hắn đứng dậy rời đi, lẳng lặng nói một câu: "Tiểu An, nếu như anh là một Omega thì tốt rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!