Lộ Tịch Văn nói Quan Ngạn lúc đó rất nhanh đã chấp nhận thân phận Omega của mình, nhưng hiện tại xem ra rõ ràng không phải như vậy.
Anh ấy rõ ràng là căm ghét.
Bởi vì dù có mạnh mẽ đến đâu cũng có những sự thật không thể thay đổi, ví dụ như thể lực của Omega suy giảm đáng kể, không thể kiểm soát trong kỳ phát tì. nh, và vì tin tức tố của Alpha, họ sẽ đánh mất chính mình, ve vã/n lấy lòng.
Mười năm trước, môi trường sống của Omega vô cùng tệ. Việc bị tin tức tố chi phối là một điểm yếu rõ ràng, rất nhiều Alpha không hề kiêng nể, dẫn đến tuổi thọ trung bình của Omega không quá 40. Sau đó, một lãnh đạo Omega với thủ đoạn mạnh mẽ đã lên nắm quyền, không cần phân trần đã xử lý hết những Alpha có tội trong nhà giam. Thế giới bên ngoài ồ lên, từ đó Hiệp hội bảo vệ Omega được thành lập, các quy định hà khắc, cuối cùng cũng có thể khống chế được những loài "cầm thú" tiến hóa chưa hoàn toàn kia.
Quan Ngạn khẽ nói: "Trên người anh có thuốc lá không?"
Bùi Vụ có thói quen mang theo một bao. Cậu vốn định nói lúc này hút thuốc không hay, nhưng tâm trạng Quan Ngạn cực kỳ tệ, mồ hôi đọng trên hàng mi dài như những hạt băng.
Bùi Vụ móc ra đưa cho anh ta.
Thuốc ức chế và miếng dán ức chế cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Quan Ngạn run rẩy rút một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi thật mạnh, tinh thần dần dần thả lỏng lại.
"Kỳ phát tì. nh sao?"
Quan Ngạn "Ừm" một tiếng: "Đến sớm."
Dù kiến thức của Bùi Vụ về Omega có mỏng đến đâu, cậu cũng rõ Quan Ngạn đang trong tình huống như thế nào. Anh ấy chưa bao giờ để bất kỳ Alpha nào đánh dấu, dù chỉ là tạm thời.
Việc không được Alpha trấn an trong thời gian dài sẽ khiến tin tức tố trong cơ thể trở nên bạo loạn mất kiểm soát.
Bùi Vụ: "Anh cứ như vậy không ổn đâu."
"Bảo tôi tùy tiện tìm một Alpha, thà chết còn hơn." Quan Ngạn nói chuyện không che đậy, run rẩy gạt tàn thuốc rồi nói tiếp: "Thật ra chịu đựng qua đợt này là ổn thôi, tôi không có cách nào với kỳ phát t. ình của bản thân, nhưng tin tức tố Alpha bên ngoài thì tôi vẫn có thể chống chịu."
Bùi Vụ: "Chắc chắn thế à?"
"Chứ còn sao nữa?" Quan Ngạn ngước mắt nhìn cậu: "Trên người anh toàn là tin tức tố của Lộ Tịch Văn, anh thấy tôi có hoảng loạn không?"
Đúng là như vậy thật!
Hút hết một điếu thuốc, Quan Ngạn hồi phục được hơn nửa sức lực. Giống như Bùi Vụ nghĩ, anh ấy có tiền, có thể thuê đội ngũ y tế chuyên nghiệp nhất, trước khi anh ấy thật lòng muốn, bất kỳ Alpha nào cũng đừng hòng chạm vào anh ấy.
Bùi Vụ: "Anh có mang vệ sĩ không?"
"Chắc là họ vào được rồi." Quan Ngạn chỉ vào đồng hồ, nhìn kỹ đèn đỏ nhấp nháy trên đó, chắc có tác dụng báo động và định vị.
Rầm!
Cửa phòng vệ sinh bị đá mạnh. Bùi Vụ nín thở cảm nhận một chút, qua tiếng thở hổn hển nặng nề bên ngoài, ít nhất có ba, bốn người!
Cậu không nghe thấy tin tức tố một cách trọn vẹn, nên không biết rằng dù đã cố gắng kìm nén cơn phát t/ình đột ngột, tin tức tố của Quan Ngạn vẫn lan ra ngoài, gây ra một cuộc náo loạn Alpha quy mô nhỏ.
Trương Tùng bị mấy Alpha thân hình vạm vỡ chặn bên ngoài, chỉ có thể gọi điện thoại.
"Ngay trong đó!" Người đàn ông lạ mặt nghiến răng nghiến lợi, ra lệnh: "Ra ngoài!"
"Tin tức tố ngay cả phần lẻ của Lộ Tịch Văn cũng không bằng, mà còn bày đặt." Quan Ngạn dập điếu thuốc, rồi giải thích với Bùi Vụ: "Đương nhiên, tôi nói thật lòng đấy, anh đừng bận tâm."
Bùi Vụ câm nín nửa giây, sau đó ra hiệu bằng mắt cho Quan Ngạn.
Quan Ngạn hiểu ý, nhưng không hoàn toàn đồng tình, không tiếng động hỏi: "Một mình anh ổn không?"
Bùi Vụ gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng vệ sinh bị va chạm mạnh, ốc vít bên cạnh văng ra ngay lập tức, cánh cửa vốn thẳng thớm cũng nghiêng lệch rồi rơi xuống. Qua khe hở, một Alpha với đôi mắt đục ngầu, đỏ ngầu nhìn vào bên trong. Hắn liếc qua Bùi Vụ, rồi nhìn chằm chằm Quan Ngạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!