Đùi gà là phần chân gà nhỏ, nhưng ăn liên tiếp năm cái cũng rất no. Bùi Trân chịu không nổi, mặc áo khoác xuống lầu đi dạo cho tiêu cơm.
"Về trước khi trời tối nhé." Bùi Vụ dặn dò.
"Dạ."
Bùi Trân không đi xa, lấy điện thoại ra tíu tít kể lể với bạn thân. Cô ngồi trên ghế đá, vì mặc đồ dày nên không thấy lạnh. Gác chân nhìn người qua lại trên con phố đối diện.
Cô đã từng nghĩ anh trai mình sẽ tìm một người bạn đời như thế nào. Chắc cũng sẽ là một Beta, vì ở cái thị trường hiện tại, Beta tìm Beta là an toàn nhất. Một người có tính cách ôn hòa giống anh trai, hai người cùng nhau bàn bạc mọi việc trong cuộc sống, bình an sống hết đời là được.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến, cô mới nhận ra là một trời một vực. Đó là một Alpha không tầm thường, bá đạo, độc đoán, nhưng khi ngồi bên cạnh anh trai, lại khiến người ta không thể tìm ra lỗi sai nào.
Giọng bạn thân gửi lại: "Thật sự đẹp trai như vậy à? Nói suông thì không có bằng chứng đâu."
Bùi Trân bấm nút ghi âm trả lời: "Giờ chụp lén người ta không hay, đợi lúc nào thành thật, tao sẽ quang minh chính đại chụp cho mày xem!"
Bùi Trân không ngủ lại ở đây. Sau khi về nhà uống hai ngụm nước, Bùi Vụ lái chiếc xe cũ đưa cô về. Hai anh em trò chuyện suốt đường đi, dừng lại ở đầu hẻm. Bùi Trân không cho Bùi Vụ đi tiếp, tính toán thời gian bố mẹ cô cũng đã về, lỡ bị nhìn thấy thì lại dây dưa không rõ.
"Anh, em đi đây." Bùi Trân tháo dây an toàn, nhanh nhẹn nhảy xuống xe.
"Về đến nhà nhắn tin cho anh nhé."
"Không thành vấn đề."
Bùi Vụ đợi trên xe vài phút, Bùi Trân gửi tin nhắn đến, nói "Anh ơi em về nhà rồi." Giọng cố tình hạ thấp, rõ ràng là trong nhà có người. Cậu yên tâm, lái xe về phòng trọ. Đi ngang qua một con phố, cậu thấy một quán ăn đêm vẫn mở. Bùi Vụ đỗ xe bên lề.
Lộ Tịch Văn chờ mãi, thấy quá giờ, đang định gọi điện cho Bùi Vụ thì nghe thấy tiếng mở cửa.
"Tôi cứ tưởng cậu định ở lại đó luôn rồi." Lộ Tịch Văn nói.
Nghe ra giọng anh không ổn, Bùi Vụ vẫy vẫy cái túi trong tay: "Thịt nướng, ăn không?"
"Mùi vị thế nào?"
"Tôi nếm thử rồi, cũng không tệ lắm." Bùi Vụ đến gần rồi đưa cho anh, "Thấy anh tối ăn ít, ăn thêm chút đi."
Sắc mặt Lộ Tịch Văn tươi tỉnh hẳn lên.
Bùi Vụ ở quán nướng đứng một lát, trên người dính mùi, cậu không chịu được nên bảo Lộ Tịch Văn ăn trước, còn mình đi tắm. Mười mấy phút sau ra ngoài, ném quần áo bẩn vào máy giặt, lau tóc rồi ngồi đối diện Lộ Tịch Văn. Lộ tổng rất chu đáo, để lại một phần mỗi loại xiên nướng.
Tóc Bùi Vụ vẫn còn ẩm, nhưng tối nay lò sưởi đủ ấm, không sợ cảm lạnh. Cậu mặc một chiếc áo len cổ rộng màu trắng sữa, không có khí chất tinh anh đè nén, cả người trẻ ra không ít. Nước trên tóc nhỏ xuống cổ, rồi theo xương quai xanh đi xuống.
"Tôi đi vệ sinh." Lộ Tịch Văn đứng dậy.
Bùi Vụ ngồi trên ghế không ngẩng đầu, chỉ đợi Lộ Tịch Văn vào trong, rồi không nhịn được cười.
Hai người ở đây rất thoải mái. Cái ghế sofa ở nhà Bùi Vụ dù sao cũng không phải kiểu mới, Lộ Tịch Văn thích nằm trên đó, nên chiếc chăn lông màu xám từng bị vứt xó cũng phát huy tác dụng. Ban ngày đi làm, buổi tối xem phim hoặc trò chuyện linh tinh. Cái Tết này dù sao cũng không hiu quạnh.
Thế nhưng có lẽ vui quá hóa buồn, mùng năm Tết, Bùi Vụ tỉnh giấc vì lạnh. Cậu ngồi dậy, cảm thấy trong không khí không có một chút ấm áp nào, vội vàng khoác thêm quần áo xuống giường, sờ vào ống dẫn lò sưởi, quả nhiên là hỏng rồi. Chỉ còn cách làm theo cách cũ là vào phòng vệ sinh xả bớt nước, ngày mai đến trạm sưởi gần đó hỏi.
Chỉ đứng trong phòng vệ sinh ba phút, Bùi Vụ đã lạnh cóng tay chân. Gió bên ngoài như thể tràn vào trong. Vừa xả được một chậu nước, Lộ Tịch Văn nghe thấy động tĩnh liền đi ra.
Thấy Bùi Vụ phiền toái như vậy, anh nhíu mày thiếu kiên nhẫn, "Thu dọn đồ đạc."
Bùi Vụ quay lại: "Hả?"
"Đi Vân Lộ Loan."
"Bây giờ ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!