Lộ Tịch Văn im lặng ném một quân bài. Bùi Vụ nhận thấy người ban đầu vẫn lén lút "ra oai" nay lại không thể hiện nữa. Cậu bất lực đánh ra một con Joker nhỏ, nhờ đó mới thoát được quân 4 trong tay. Huống Tuấn Mông rầm rì theo sau Bùi Vụ, hùng hổ "Năm!", kết quả quân bài suýt làm tung cả mái tóc của Tào Quan bên cạnh.
Tào Quan sửng sốt, vừa nhìn thấy Huống Tuấn Mông ban nãy còn cả đống bài trong tay nay chỉ còn lại vài quân, lập tức lao tới túm cổ cậu ta: "Mày có coi chúng tao là đồ mù không đấy?"
Phía bên kia náo loạn cả lên, mọi người đều bật cười, Bùi Vụ cũng vậy, rồi cậu dường như vô tình tiến lại gần Lộ Tịch Văn, dùng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Yên tâm đi, tôi biết tình yêu của BO chẳng có tương lai."
Lộ Tịch Văn quay đầu lại, nhìn cậu một cách kỳ lạ. Nhưng Bùi Vụ chỉ cười.
"Hừ!" Huống Tuấn Mông từ dưới cánh tay siết cổ của Tào Quan thò đầu ra, trông như một con nhím xù lông, "Không phải, tao bị đánh thì mày hừ cái gì?"
"Bài dở," Lộ Tịch Văn nói, "Đánh với cậu chán ngắt, cũng chẳng biết thua thế nào."
Huống Tuấn Mông: "..."
Quan Ngạn liếc nhìn về phía Bùi Vụ và Lộ Tịch Văn. Có thể là không khí trong phòng pha trộn nhiều mùi đã làm loãng tin tức tố, thêm việc Huống Tuấn Mông và đám bạn uống rượu cả đêm nên sự nhạy cảm giảm đi nhiều, nhưng Quan Ngạn sẽ không nhầm được. Anh là Omega, không dính nhiều rượu, anh ngửi thấy mùi trên người Bùi Vụ. Anh thậm chí còn nghĩ có phải Lộ Tịch Văn đã cọ tin tức tố lên khắp người cậu trợ lý nhỏ của mình hay không? Lớp chắn tin tức tố dày đặc gần như không khác gì đánh dấu tạm thời.
Phải biết rằng đây là điều một Alpha cấp cao gần như sẽ không làm, trừ phi thực sự thích.
Hai gã mù tịt, Quan Ngạn thầm nghĩ, rõ ràng như vậy mà lại không hề nhận ra.
Tào Quan thực ra cũng nhận ra một vài manh mối, người ngốc bạch ngọt thật sự chỉ có Huống Tuấn Mông. Uống xong ấm trà này, bọn họ định chuyển địa điểm. Huống Tuấn Mông sà đến trước mặt Bùi Vụ, miệng một tiếng "anh em" rất thân thiết.
Lát sau Huống Tuấn Mông muốn đi chơi bowling, rồi lại đòi trượt tuyết, sau khi uống rượu thì trượt tuyết dễ gặp chuyện, nên họ quyết định tới một câu lạc bộ quen thuộc. Bùi Vụ không biết chơi bowling nên chỉ đứng xem.
"Bùi Vụ, lên thử xem nào," Huống Tuấn Mông gọi.
Bùi Vụ lắc đầu: "Thôi, tôi mà ra chắc các cậu cười chết mất."
"Ai mà chẳng bắt đầu từ số 0?" Tào Quan vừa lau mồ hôi đi xuống, "Đi đi."
Lần này Bùi Vụ không từ chối được, cậu cởi áo khoác ngoài, bên trong mặc một chiếc áo len đen. Màu đen thực sự giúp người gầy đi, Huống Tuấn Mông thoải mái quan sát, không có ác ý gì mà cười: "Trợ lý Bùi, cái eo của cậu này, còn nhỏ hơn cả một số Omega đấy."
Quan Ngạn đứng bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt hóng chuyện.
Quả nhiên, Lộ Tịch Văn mấy lần ném bóng đã khiến Huống Tuấn Mông đánh đến không biết đường nào mà lần, không thắng nổi, còn có dấu hiệu sắp bùng nổ.
Đây là đang đánh kẻ thù à? Huống Tuấn Mông thầm nghĩ.
Quan Ngạn cảm thấy kẻ ngốc không đáng được thương hại, theo anh thấy Lộ Tịch Văn biểu hiện quá rõ ràng, hay nói cách khác, Lộ Tịch Văn căn bản không định che giấu.
Tư thế Bùi Vụ cầm bóng không tốt, thường xuyên đánh lệch. Huống Tuấn Mông chỉ tay này tay nọ chỉ dẫn vài đường, thực ra lời nói chẳng có tác dụng gì, "Bùi Vụ, lòng bàn tay căng ra, đúng rồi, cầm như thế, rồi đánh như thế."
"Môn ngữ văn cấp ba của cậu không đạt là có lý do đấy." Lộ Tịch Văn đi ngang qua Huống Tuấn Mông, rất tự nhiên đứng cạnh Bùi Vụ, tay cầm tay dạy cậu. Khi khom người, Bùi Vụ cảm nhận người phía sau dán sát lại, động tác lại hoàn toàn đồng bộ.
"Tập trung đi." Lộ Tịch Văn nói.
Bùi Vụ kiểm soát lực ném bóng ra, tiếng bóng ma sát với ván gỗ phát ra liên hồi, rồi một tiếng "phanh" rất nhẹ, các chai gỗ rầm rầm đổ rạp. Bùi Vụ nín thở, thấy chiếc cuối cùng lay động vài cái, rồi vẫn đứng yên tại chỗ, có chút đáng tiếc.
"Cũng được đấy chứ." Lộ Tịch Văn nói.
"Mẹ nó!" Quan Ngạn nghe thấy Tào Quan bên cạnh khẽ chửi.
"Mấy tháng rồi?" Quan Ngạn nghiêng người về phía Tào Quan, hàm ý hỏi.
"Bùi Vụ tới Xướng Vinh cũng chỉ mới 5 tháng thôi." Tào Quan nói, "Thời gian ngắn như vậy, nếu không phải tận mắt thấy, ai mà bảo với tao Lộ Tịch Văn động lòng, tao chắc chắn sẽ nghĩ người đối diện bị điên rồi."
Nói có lý.
"Mày thấy ấn tượng về Bùi Vụ thế nào?" Tào Quan tò mò.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!