Chương 34: (Vô Đề)

Bùi Vụ tỉnh dậy thì thấy sau gáy mình như vừa bị thứ gì đó nặng trĩu đập trúng, cả người vẫn còn ngây dại.

Một tay cậu vịn thành giường từ từ ngồi dậy, tay còn lại ôm lấy đầu, phải mất vài phút ý thức mới từ trong mớ hỗn độn phá vỡ.

Hôm qua...

Là đêm Giao thừa, lúc chập tối Lộ Tịch Văn đã đến... Họ đã ăn sủi cảo, uống rượu, nhưng sau khi uống rượu thì sao nữa?

Đoạn ký ức đó của Bùi Vụ như bị xóa đi khỏi đại não, không tài nào nhớ được dù chỉ là chút ít.

Đúng rồi, điều mấu chốt là cái mùi hương mà cậu chìm đắm bấy lâu hóa ra là tin tức tố của Lộ Tịch Văn.

Hơi vô lý, nhưng lại hoàn toàn hợp lý.

Dù sao thì cậu vẫn là người có lý trí, không thể nào cứ mãi khắc khoải một sản phẩm công nghiệp được, đổi thành tin tức tố thì hoàn toàn có thể chấp nhận.

Bùi Vụ cúi đầu vén chăn lên, rồi lại ngây ra lần nữa.

Cậu đang mặc đồ ngủ, tối qua say đến mức không nhớ nổi gì, mà từng chiếc cúc áo lại được cài cẩn thận, không hề cẩu thả.

Trong lòng Bùi Vụ dấy lên sự bất thường, nhưng cậu không nghĩ nhiều. Khi chân chạm đất, cậu lại co rúm lại theo phản xạ, như thể đó không phải chân mình. Tại sao lại như vậy? Bùi Vụ đầy dấu chấm hỏi, cảm giác rất không ổn.

Nhưng mà cậu lại không có chút ấn tượng nào, chẳng lẽ lại đi hỏi Lộ Tịch Văn sao?

Mở cửa phòng ngủ, bước chân Bùi Vụ vô thức trở nên nhẹ nhàng.

Phòng ngủ chính và phòng khách của khu chung cư cũ này nằm sát nhau. Tối qua Lộ Tịch Văn nói sẽ ở lại, không ngờ anh ta thật sự ở lại?

Cậu không nhịn được mà nắm lấy tay nắm cửa, rồi cẩn thận vặn theo một hướng.

Cánh cửa hé ra một khe nhỏ, đủ để thấy trên chiếc giường vốn sạch sẽ giờ đang có một người nằm ngủ. Hơi thở quen thuộc ập đến, Bùi Vụ vội vàng đóng cửa lại.

Trong lúc đánh răng, Bùi Vụ chợt nhớ lại mấy đoạn ký ức mơ hồ.

Tối qua pháo hoa nổ có vẻ rất mạnh, có người đã bịt tai cho cậu.

Bùi Vụ lấy nồi đất ra nấu cháo, cháo nấu trong nồi đất sẽ mềm và ngon miệng hơn. Chiếc nồi này cậu mua cách đây một năm, trong một chuyến đi công tác, từ một nghệ nhân lâu đời trong một ngôi làng. Sau hai năm sử dụng vẫn còn như mới, mỗi lần chuyển nhà cậu đều mang theo.

Mùi gạo thơm dần dần lan tỏa theo từng lần khuấy. Bùi Vụ chỉ khoác một chiếc áo khoác len mỏng, đứng trước bếp.

Những suy nghĩ của cậu cũng dần rõ ràng hơn theo từng vòng nước xoáy chậm rãi.

Hôm qua Lộ Tịch Văn đã thử cậu.

Dù không nói rõ, nhưng việc lộ ra tin tức tố, rồi cả những lúc cơ thể tiếp xúc gần khi cậu lấy lọ trà, việc cùng cậu uống rượu đến say sưa, rồi cuối cùng lại ở lại đây, một thiên tài từ khi sinh ra đã xuống trần gian, đi đâu cũng phải ngẩng cao trăm trượng, miệng lưỡi độc địa, thế mà lại không bị căn hộ thuê 50 mét vuông của cậu làm cho buồn chết.

[Lộ Tịch Văn đã có được câu trả lời mà anh ta muốn chưa?] Bùi Vụ thầm nghĩ.

Vừa hay, trong lòng cậu cũng đã có câu trả lời.

Bùi Vụ khẽ cười. Vẻ ngoài của cậu rất thanh tú, đặc biệt khi cúi đầu, cậu lộ ra một sự dịu dàng nhàn nhạt, vừa hay che đi sự hứng thú dạt dào trong mắt.

"Dậy sớm vậy?" Lộ Tịch Văn không biết từ lúc nào đã đứng phía sau.

Xuất quỷ nhập thần, chỉ có Bùi Vụ mới chịu nổi.

"Để tôi đi lấy đồ vệ sinh cá nhân cho anh." Bùi Vụ nói.

"Tôi tìm thấy rồi." Lộ Tịch Văn đáp, "Không thì tối qua tôi ngủ kiểu gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!