Chương 3: (Vô Đề)

Huống Tuấn Mông mở quán bar, Lộ Tịch Văn nhấp một ngụm Cocktail mới pha, rồi nhăn mặt chê bai và đẩy ra.

Huống Tuấn Mông: "..."

Thôi, bị Lộ Tịch Văn coi thường là chuyện bình thường trong đời, may mà hắn đối xử công bằng, làm anh em còn bị coi thường không thương tiếc thì có gì mà không chấp nhận được.

"Nói đi, cái dự án khách sạn với Bán Nhật Lạc, tôi không ngờ cuối cùng cậu lại cho Bùi Vụ làm."

Lộ Tịch Văn: "Cậu ấy có khả năng đó."

"Công ty cậu có người tài không thiếu đâu."

Lộ Tịch Văn ngước mắt: "Năng lực có thể rèn luyện, nhưng trong một đống kẻ ngốc mà tìm được một người thông minh, thật không dễ dàng."

Ban đầu, Bùi Vụ được định vị là người lo liệu mọi việc sinh hoạt của hắn, ba bữa cơm, cà phê, trà. Lộ Tịch Văn không kỳ vọng nhiều, nghĩ rằng anh cũng như những kẻ thiếu một sợi dây thần kinh khác mà hắn đã cho nghỉ việc. Nhưng Bùi Vụ lại không hề mắc lỗi, không những thế, anh còn nấu ăn rất ngon.

Đặc biệt là món cá sốt chua ngọt, Lộ Tịch Văn ăn xong thì có thể cho mọi người một ngày sắc mặt dễ chịu.

Mặc dù vẻ mặt hắn tốt hay xấu thì nhìn cũng vậy thôi.

Sau đó, cuối năm tổng kết, Bùi Vụ giúp phòng kế toán đối chiếu vài khoản, rồi lại giúp phòng kế hoạch đưa ra một bản đề án rất hay. Lộ Tịch Văn lúc đó xem qua chỉ thấy hài lòng hiếm có, sau đó mới biết đó là do Bùi Vụ làm.

Điều này cho thấy Bùi Vụ không chỉ có năng lực, anh ta thậm chí còn có chút thiên phú.

Huống Tuấn Mông hiểu ra, "Nói vậy, cậu định bồi dưỡng cậu ta à?"

"Không được sao?"

"Được chứ, nhưng mà một Beta…"

"Có mấy Alpha có thể sánh bằng cậu ấy?"

Câu hỏi này làm Huống Tuấn Mông cứng họng.

Lộ Tịch Văn tiếp tục châm chọc: "Cậu ấy còn giỏi hơn cậu nữa. Không có danh Alpha cấp A, cả ngày chỉ biết ăn no chờ chết."

Huống Tuấn Mông: "... Cậu nên đi làm đi."

Lộ Tịch Văn đứng dậy, "Cũng nên đổi một người pha chế rượu khác đi, khó uống quá."

Huống Tuấn Mông lại bị một mũi tên vào tim. Gần đây anh ta rất hứng thú với việc pha chế rượu, ly vừa rồi là tự tay anh pha, ngay cả nhân viên pha chế của quán cũng khen mà!

Về phía Bùi Vụ, nội dung dự án tuy phức tạp nhưng không khó. Các phần quan trọng đã được xử lý xong, chi tiết có thể trau chuốt sau. Có lẽ do Tổng giám đốc Trương đã dặn dò, nên người liên lạc bên đó nghe thấy giọng Bùi Vụ thì rất nhiệt tình và dễ nói chuyện, khiến Bùi Vụ có thể nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhưng anh vẫn phải tăng ca đến khuya, sáng 6 rưỡi đã phải dậy, không ngủ được mấy tiếng.

Một tuần trôi qua, anh dùng đến hai lọ xịt tỉnh táo.

Bùi Vụ đẩy cửa văn phòng, trên tay cầm "hộp cơm chuyên dùng" của Lộ Tịch Văn.

Lộ Tịch Văn đến sớm hơn anh mười phút, đã xem xong vài tài liệu.

Canh bào ngư hầm, bánh bao nhân thịt tươi. Canh thì Bùi Vụ đã hầm từ trước khi đi ngủ, còn bánh bao thì anh đã đoán trước nên làm sẵn một phần, trữ đông và lấy ra hấp nóng là được.

Lộ Tịch Văn không ăn, chỉ nhìn chằm chằm Bùi Vụ.

Ánh mắt hắn không sắc bén, nhưng thái độ khó gần ngày thường khiến người ta bản năng cảm thấy căng thẳng.

"Tổng giám đốc Lộ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!