Chờ họ trở về Vân Lộ Loan, ánh mặt trời đã nhạt dần, mây đen giăng kín, từng bông tuyết lớn lại bắt đầu rơi.
Thẳng thắn mà nói, nơi này thoải mái hơn căn phòng cho thuê của anh nhiều.
Bùi Vụ vừa xử lý cá lăng vừa cảm thán, căn phòng cho thuê của anh đã rất cũ rồi, vẫn dùng lò sưởi cũ kỹ, rỉ sét loang lổ. Đôi khi Bùi Vụ phải mở van nước trong nhà vệ sinh để xả bớt nước đọng thì mới thấy ấm lên.
Lộ Tịch Văn ngửi thấy mùi "nhà", vẻ mặt hắn trở nên bình thản. Hắn ôm tay đứng ở cửa bếp nhìn một lát rồi mới lên lầu vào phòng sách.
Điện thoại rung lên bần bật, Bùi Vụ vừa rửa tay xong thì mở ra xem.
Thì ra là nhóm chat của lớp đại học, vạn năm không có ai nói chuyện.
Vì thỉnh thoảng có một hai tin nhắn nên Bùi Vụ quên cài đặt chế độ không làm phiền, anh cũng quên mất mình bị kéo vào nhóm từ lúc nào. Anh đang định thoát ra thì thấy tin nhắn nhảy lên nhanh chóng, trong đó có một cái: [ Nguyễn Hàn Ngạn và Túc Sâm đều đã về rồi, các cậu có biết không? ]
[ Thật hả? Tớ tưởng hai người này định cư ở nước ngoài rồi chứ! ]
[ Thật! Thầy Khang nói hai người họ có thể sẽ mời mọi người đi ăn đấy. ]
Bùi Vụ khẽ nhíu mày, hai cái tên này không làm phiền anh nhiều, nhưng trong lòng cuối cùng vẫn gợn lên một tầng mây u ám.
Năm đó, hai người họ cao giọng xuất ngoại, ngoại hình xuất chúng, gia thế tương đương, đã làm gì mà khiến Bùi Vụ trở thành đối tượng bị mọi người ngầm chế giễu.
[ Không phải Túc Sâm đã theo đuổi Bùi Vụ khi Nguyễn Hàn Ngạn còn đang đi du học sao? ]
[ Sai rồi! Là Bùi Vụ theo đuổi Túc Sâm thì có, Túc Sâm có điều kiện gia đình thế nào chứ? Một Alpha cấp cao, muốn Omega kiểu gì mà chẳng có? Tại sao lại muốn một Beta như Bùi Vụ? ]
[ Bùi Vụ gây phiền phức cho Nguyễn Hàn Ngạn, dọa người ta khóc, nhiều người đã thấy rồi. ]
[ Kiêu ngạo như vậy ư? Học viện còn trao cho cậu ta danh hiệu sinh viên xuất sắc, còn phát học bổng nữa ư? Quá bất công đi? ]
Những lời nói lướt qua lúc đó giờ vẫn rõ mồn một trước mắt. Bây giờ nghĩ lại thì cũng chẳng có gì, chẳng qua là có người tự biên tự diễn, có người thì phối hợp diễn sâu, vì anh không có quyền không có thế, nên bị họ thẳng tay đá đi mà thôi.
Bùi Vụ rắc thêm chút muối vào món thịt cừu hầm, thấy trong nhóm có người tag anh: [ Bùi Vụ, cậu có đi không? ]
Vừa nói ra câu này, nhóm chat đang ồn ào như nồi nổ bỗng im lặng hẳn. Bùi Vụ không trả lời, mà dứt khoát thoát khỏi nhóm.
"Nhóm gì vậy?" Sau lưng vang lên giọng nói của Lộ Tịch Văn.
Bùi Vụ giật mình, tay run lên, điện thoại suýt rơi vào nồi canh, may mà Lộ Tịch Văn nhanh tay vớt được.
Bùi Vụ ấn vào ngực thở phào một hơi, Lộ Tịch Văn đặt chiếc điện thoại đã được cứu lên bàn, kéo Bùi Vụ quay lại, cẩn thận đánh giá sắc mặt anh: "Tôi dọa cậu à?"
"Hơi hơi." Bùi Vụ thành thật nói: "Lộ Tổng, anh đi đứng quả thực không có tiếng động."
Giống như một loài họ mèo đã mọc thêm đệm thịt dưới chân.
"Xin lỗi." Lộ Tịch Văn nói.
Bùi Vụ hơi bất ngờ: "Không sao."
Môi Bùi Vụ tái nhợt, nhưng sắc mặt lại bình thường. Lộ Tịch Văn đối với nhân viên luôn khắc nghiệt, ngay cả Omega ở Xướng Vinh cũng phải tự mình nỗ lực để vươn lên. Sự khác biệt nằm ở chỗ Lộ Tịch Văn tôn trọng bản tính mềm yếu của họ, đề ra luật bất thành văn là tuyệt đối không cho phép dùng tin tức tố tấn công hoặc tiết lộ. Về cơ bản, hắn đảm bảo an toàn cho họ, và trong trường hợp phải tăng ca hoặc làm việc vào ngày lễ, Omega được ưu tiên có quyền tự chủ lựa chọn tan làm đúng giờ.
Mặc dù vậy, nhận thức của Lộ Tịch Văn về hai loại người là Omega và Beta vẫn còn rất mơ hồ.
Một Alpha đỉnh cấp sau khi tự phân hóa đã mang theo góc nhìn "nhìn xuống", không thể nhìn thẳng vào nỗi hoang mang và khó xử của đối phương.
Không biết có phải Bùi Vụ bị ảnh hưởng bởi việc phân hóa dẫn đến cơ thể không khỏe hay không, Lộ Tịch Văn dần phát hiện ra dù là Beta hay Omega, họ đều yếu ớt hơn những gì hắn tưởng tượng.
Nếu Huống Tuấn Mông hoặc Tào Quan có mặt ở đây, chắc chắn sẽ chỉ ra rằng Lộ Tịch Văn hoàn toàn bị "mờ mắt".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!