Bùi Vụ lắc đầu: "Không có gì."
Trước đó có nói, Lương Húc là một Omega được bảo bọc rất tốt, các Alpha xung quanh cậu, dù là bậc trưởng bối hay người cùng trang lứa, đều rất nhã nhặn và kiềm chế, còn kiểu người như Ký Bân thì cậu quả thực chưa từng thấy bao giờ.
"Nơi công cộng mà công khai vi phạm các điều luật bảo vệ." Lương Húc nhìn về phía Ký Bân: "Đồ rác rưởi."
Bùi Vụ còn muốn nhanh chóng xoa dịu phong ba, anh cảm ơn Lương Húc rồi định nhờ hai bảo vệ ở lối vào, nhưng vừa quay đầu đã thấy không kịp nữa rồi.
Lộ Tịch Văn đã nghe thấy động và đang nhanh bước đi về phía này.
Nói đúng ra, tầm mắt của Lộ Tịch Văn vẫn luôn dừng lại trên người Bùi Vụ.
Dù Bùi Vụ che giấu thế nào đi chăng nữa, hình dáng cơ thể cũng lộ vẻ chật vật, anh không biết vừa rồi Ký Bân có dùng hết sức không, tại sao anh lại đột nhiên nhạy cảm với tin tức tố của Alpha đến vậy, máu trên mu bàn tay nhỏ từng giọt xuống đất theo kẽ ngón tay, trông hơi ghê người.
"Lộ Tổng." Bùi Vụ khàn giọng, "Xin lỗi."
Lộ Tịch Văn đứng lại, nhìn thấy những sợi tóc lòa xòa trên trán Bùi Vụ, đường nét khuôn mặt vốn ôn hòa giờ chỉ còn sự tái nhợt và im lặng, cánh tay bị thương buông thõng xuống bên cạnh người, khi nhìn thấy anh ta thì gượng cười.
"Ai làm?" Lộ Tịch Văn cất tiếng.
Tào Quan giật mình, không phải "Có chuyện gì vậy" cũng chẳng phải "Các cậu đang làm gì thế", mà là hỏi thẳng "Ai làm", nhắm chính xác vào Bùi Vụ đang bị thương.
Tào Quan đút tay vào túi tiến lên, nhướng cằm: "Cái thằng đang nằm nửa sống nửa chết ở góc tường ấy."
Tào Quan đã thu lực rồi, một là vì đặy không phải địa bàn của hắn, hai là ở đây có rất nhiều Omega, quá bạo lực thì không hay, hơn nữa tình hình vừa rồi rất khẩn cấp, chậm trễ thêm một giây nữa thì mảnh thủy tinh kia e là đã ghim vào cổ Bùi Vụ, may mà không làm anh bị thương nặng, hắn khống chế tin tức tố không chính xác bằng Lộ Tịch Văn.
Lộ Tịch Văn nhìn chằm chằm Ký Bân hai giây rồi nhận ra đối phương.
"Mang đi."
Người tiến lên lần này là bảo vệ, khi Ký Bân bị xách lên thì hình như đã tỉnh rượu, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng gã vừa há miệng đã bị bịt lại rồi lôi đi.
Bùi Vụ khẽ tựa vào chiếc bàn tròn, cơn đau ở cánh tay tạm thời có thể bỏ qua, nhưng tim phổi quặn lại một chỗ, cơn đau dần trở nên sắc nhọn, như thể tin tức tố vừa nãy Ký Bân đánh úp về phía anh căn bản không rời đi, mà đã thấm vào máu thịt, từng giây từng phút làm anh thấy ghê tởm.
Bùi Vụ nhắm mắt.
Thuốc ổn định đã mất tác dụng rồi ư? Bùi Vụ nghĩ thầm, vậy thì anh phải nhanh chóng đi tìm bác sĩ Chu thôi.
Bùi Vụ định xin nghỉ: "Lộ Tổng, tôi…"
"Lam Triết, trấn an khách khứa, còn nữa, điều tra rõ mọi chuyện vừa xảy ra, và vì sao Ký Bân vẫn còn ở Xướng Vinh." Lộ Tịch Văn trầm giọng, rõ ràng là anh ta đang rất tức giận, uy áp bức người, trong đôi mắt vốn soi mói lạnh nhạt kia giờ ngập tràn sương tuyết.
Hôm nay là ngày công ty tổ chức tiệc, xảy ra chuyện này nên tâm trạng Lộ Tịch Văn không tốt cũng là điều dễ hiểu, nhưng anh ta tức giận đến mức này, Bùi Vụ cũng không biết phải giải thích hay trấn an ra sao.
Đầu óc Bùi Vụ vận hành khó khăn, bỗng nhiên bị ai đó ôm ngang eo, đổi một hướng khác, chưa kịp nói gì đã đi theo bước chân Lộ Tịch Văn đến cửa thang máy.
"Lộ Tổng, là tôi động thủ trước." Bùi Vụ tranh thủ nói.
Lộ Tịch Văn nhìn thẳng phía trước, "Chuyện này không liên quan đến ai động thủ trước."
Với tính cách của Bùi Vụ, để anh phải động thủ trước đã chứng tỏ đối phương đã làm quá đáng lắm rồi.
"Hắn làm gì?" Lộ Tịch Văn hỏi.
Bùi Vụ khó mà mở miệng.
Cửa thang máy mở ra, Lộ Tịch Nghe mang theo Bùi Vụ bước vào, sau khi cửa đóng lại đã ngăn cách mọi ánh mắt, không nghe thấy câu trả lời, Lộ Tịch Văn cúi đầu hỏi lại: "Hắn làm gì?"
Bùi Vụ biết không thể giấu được, nói nhỏ: "Động tay động chân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!