Buổi chiều hai giờ, Bùi Vụ bước ra khỏi sân bay.
Gấu áo bị gió lạnh thổi bay phấp phới, anh thuận tay tháo chiếc kính gọng vàng trên mũi xuống. Dáng người gầy gò, cao ráo của anh nổi bật giữa đám đông.
Không để thêm ai nhìn thấy, một chiếc xe đã chạy tới trước mặt, Bùi Vụ cúi người bước vào.
"Trợ lý Bùi, Tổng giám đốc Lộ đang ở Biệt thự số Một," tài xế Lão Chu và Bùi Vụ đã làm việc cùng nhau vài tháng nên khá quen thuộc.
Bùi Vụ: "Vâng, giờ đi luôn đi ạ."
"Chuyến công tác thuận lợi chứ?"
"Cũng ổn," Bùi Vụ ngừng một lát, "Chắc sẽ không làm Tổng giám đốc thất vọng đâu."
Lão Chu theo phản xạ rụt cổ lại, như thể Tổng giám đốc Lộ Tịch Văn đang nghe thấy vậy.
Bùi Vụ hiểu rất rõ điều này, mọi người làm việc dưới trướng Tổng giám đốc Lộ quả thực không hề dễ dàng.
Biệt thự số Một nằm tựa lưng vào Bãi biển Hồng Hải, phía trước là một khu vườn rộng lớn được chăm sóc tỉ mỉ. Bốn mặt đều có tầm nhìn thoáng đãng, phong cảnh tuyệt vời, là một trong những nơi giới thượng lưu thường lui tới.
Xe vừa dừng, quản lý đã tươi cười ra đón.
Lúc này, đám công tử nhà giàu bên trong đang chơi bời rất hăng say. Nước trong bể bơi được dẫn từ biển vào, thậm chí còn thả cả cá cảnh bơi lội. Một vài người xô đẩy nhau nhảy xuống, trên bờ bày bảy tám chiếc bàn, đủ các hoạt động từ đánh bài, đấu rượu đều có.
Tuy nhiên, mọi người đều ngầm hiểu mà đeo vòng cổ hoặc tiêm thuốc ức chế để đảm bảo không một chút mùi tin tức tố nào thoát ra, bởi vì Lộ Tịch Văn ghét bất cứ mùi tin tức tố nào, điều này ai cũng biết.
Như cảm nhận được điều gì đó, Lộ Tịch Văn ngước mắt nhìn ra.
Hắn ngồi ở vị trí trung tâm, được mọi người vây quanh. Dưới ánh mặt trời, vẻ ngoài của hắn càng thêm rực rỡ. Đôi mắt hắn đẹp, dài, hơi hếch lên nên có vẻ thâm tình, nhưng thực chất ẩn chứa sự lạnh lùng và châm biếm, nhìn ai cũng như rác rưởi. Khóe miệng hắn quen thói nhếch lên một nụ cười mỉa mai, một người cực kỳ khó gần.
Nhìn thấy là Bùi Vụ, Lộ Tịch Văn cười nhạt.
Bùi Vụ thở dài, như thể đã nghe thấy tiếng lòng của Lộ Tịch Văn, "Một hợp đồng mất ba ngày, sao không đi ngắm cảnh nhà người ta hai tuần luôn đi?"
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, ba ngày là đã gần đến giới hạn chịu đựng của Lộ Tịch Văn rồi.
Huống Tuấn Mông, người từng tiếp xúc với Bùi Vụ vì chuyện làm ăn, vẫy tay chào anh.
Bùi Vụ cũng vẫy tay đáp lại rồi đi về phía đó.
"Trợ lý nhỏ của cậu đến rồi kìa," Tào Quan trêu chọc. Anh ta và Lộ Tịch Văn quen nhau mười năm, rất hiểu sự khó tính của người này. Bùi Vụ là người hiếm hoi làm đủ ba tháng sau khi Lộ Tịch Văn thay trợ lý như thay áo. Chẳng biết anh đã trải qua những gì.
Lộ Tịch Văn thu tầm mắt lại, chỉ trầm giọng "Ừ" một tiếng.
Bùi Vụ đến gần, không tránh khỏi nghe được cuộc đối thoại của họ.
Huống Tuấn Mông: "Con cả nhà họ Chu đã 32 tuổi, còn muốn cưới em họ tôi, nói là "kết hợp mạnh mẽ" gì đó."
Lộ Tịch Văn: "Nhà họ Chu không có gương à?"
Công ty Khoa học Kỹ thuật Trác Sinh của nhà họ Chu đã rạn nứt từ bốn năm trước vì nội bộ lục đục, bên ngoài thì một đám lang sói vây quanh. Giờ mới nghĩ đến liên hôn để cứu vãn thì quá muộn rồi. Hơn nữa, con cả nhà họ Chu bị tàn tật một chân sau vụ tai nạn xe hơi mấy năm trước. Muốn xứng với em họ của Huống Tuấn Mông, đúng là cái gì cũng dám nghĩ.
Lộ Tịch Văn mở miệng là mang theo giọng điệu châm chọc, Bùi Vụ đã quen với điều đó.
Dù sao, đây cũng là tháng thứ tư anh làm trợ lý cho đối phương.
Thức khuya dậy sớm, đi sớm về khuya, không biết đã tăng ca bao nhiêu ngày. Tóm lại là...
Không có cả thời gian để thắt cổ tự tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!