_..... Chuyện là thế đó!
- Câu nói kết thúc câu chuyện về "ân óan" mấy mươi năm giữa hai doanh nhân tài ba.
Thường Khánh không lộ rõ vẻ kinh ngạc như nó tưởng, chỉ thóang qua thôi, nó quên rằng anh chàng từ nhỏ đã chẳng biết sợ là gì.
_Ra là cô sợ tôi "đau đớn" nên hok dám nói thật ak?
- gỉơ giọng "ta đây có giá"
Nó đỏ mặt (người ta là con gái mà)
_Còn... còn lâu... Anh tưởng anh là ai chứ!
_Ha ha ha ha
- Không khí đang lõang dần, bớt căng thẳng rùi
Thường Khánh dựa lưng ra đằng sau, cười một cách thoải mái (nụ cười ấy chỉ xuất hiện khi
đc ở bên nó), bỗng anh chàng phát hiện bên kia nhà hàng, một đám nhà báo, phóng viên
đang bao vây một cái bàn, đèn flash nháy liên tục.
_Hợp tác vui vẻ!
- Hai bóng người đứng lên, bắt tay nhau. Thường Khánh chợt nhận ra:
_Ba?
"Wên mất, ba và các đối tác hay đến nhà hàng này kí hợp đồng"
- anh chàng nghĩ thầm.
_Gì zậy?
- Nó lên tiếng, chồm wa bên Thường Khánh đẻ nhìn ra phía bên kia nhà hàng
- nơi
Thường Khánh đang dán mắt vào.
Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu anh chàng. Thường Khánh nắm lấy tay nó, kéo đi. Nhận ra
đềiu không bình thường, nó giằng ra:
_Anh định làm gì?
Nó không nhìn Thường Khánh mà way wa bên kia nhà hàng, thấy ông Duy (sở dĩ nó biết
mặt ông ý là vì nó rất chăm đọc báo)
- ba Thường Khánh và đối tác làm ăn.. Nó lờ mờ hiểu
ra ý định của Thường Khánh.
_Này này, đừng nói vời tôi là anh định làm thế đấy nhé!
_Nếu tôi định làm thế thì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!