Chương 44: (Vô Đề)

_Mạnh Khoa!

-Nó thét lên và như một mũi tên được bắn ra từ cây cung của Lý Tịnh, nó lao vào phòng Cấp cứu.

Trên chiếc giường cuối phòng, Mạnh Khoa đang nằm, mắt nhắm nghiền, mê man bất tỉnh, đầu anh chàng được quấn lại bằng một lớp gạc rất dày, thế mà máu vẫn thấm đến lớp gạc ngoài cùng. Bên giường Mạnh Khoa là một chị y tá đang băng tay lại cho anh chàng một cách thuần thục.

Như một phản xạ tự nhiên, nó chạy lại. Lễ phép cúi đầu chào chị y tá, nó hỏi:

_Bạn ấy có sao không chị?

Chị y tá ngước lên.

_À.... Em là bạn cậu ấy ak?

_Dzạ....

- Kìm lắm nó mới không bật khóc.

_Bạn em bị mất máu khá nhiều đấy, nhưng không sao, chỉ cần bồi bổ là sẽ khỏe lại.

_Mà sao chị không gọi cho ba mẹ bạn ấy mà lại gọi cho em?

- Dấu ? to đùng từ lúc nó vừa

nhận cuộc gọi từ BV.

_Tại lúc chị mở danh bạ DĐ của cậu ấy ra thì nó trống huơ tống hoắc, chị còn đang lúng

túng thì cậu ấy cố nói với chị điều gì đó, chị ghé sát tai vào thì nghe cậu ấy đọc lên số điện

thoại của em, lúc đó chị rất bất ngờ, mất máu nhìu thế đáng lẽ phải ngất hẳn rồi, mà hình

như lúc đó cậu ấy chỉ nhớ mỗi số ĐT của em thôi..... Chắc em rất wan trọng đối với cậu ấy

nhỉ? (Bà nì nhìu chjện gúm)

Nó không đáp lại, thật ra là không thể đáp lại, bởi vì nó đang cố ngăn dòng nước mắt đang

chực tuôn.

_Thôi! Em chăm sóc cậu ấy nhé!

- Chị y tá đứng lên, cầm xấp giấy tờ đi ra rồi sực nhớ gì đó, chị ý thò đầu vào dặn thêm

- Lát nữa em nhớ lên gặp bác sĩ để làm giấy nhập viện nghen!

Nó khẽ gật đầu rồi way vào nhìn Mạnh Khoa, nghẹn ngào bật khóc. Chiếc áo trắng anh

chàng đang mặc lốm đốm máu, trên lớp gạc ở đầu và tay cũng một bệt máu, thân thể thì

chỉ xây xước nhẹ.

"Đồ ngốc! Lúc thập tử nhất sinh cận kề cái chết anh chỉ nhớ đến tôi thôi ak? Anh có ba mẹ và họ rất thương anh mà, họ sẽ chăm sóc cho anh nhiều hơn tôi, họ có thể hy sinh tất cả vì anh, còn tôi thì đã làm được gì cho anh đâu.... Đáng lẽ người ngồi đây bây giờ là ba mẹ anh mới phải.... Chẳng lẽ anh yêu tôi nhiều đến thế sao?......"Nó gục đầu lện nệm, nước

mắt đầm đìa, ướt đẫm cả nệm. Nó không ngĩ rằng có một ngày nó sẽ khóc vì Mạnh Khoa,

càng không bao giờ nghĩ đến trường hợp tồi tệ thế này.

Bỗng, nó đưa tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Mạnh Khoa, có thể Thường Khánh và

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!