_Đùa anh đấy! À mà chuyện hôm anh nói zới tôi "....
"là thật hay giỡn thế.... Mặt nóng bừng, Thường KHánh vội đánh trống lãng: _Chuyện đó.... À mà cô làm bài tập sinh học chưa, tui bí rồi chỉ tui nhé! Nó định wát"Lái giỏi nhỉ????" nhưng thấy ngại nên thôi. Vừa lúc đó, Hy Vân từ ngoài cửa
lớp bước đến bàn nó, cười nham hiểm:
_Càng ngày càng tiến triển nhỉ?
- Cô ả liếc nó cười cười làm nó chợt rùng mình rồi cô ả nói
với Thường khánh
- Bác trai bảo tối nay em wa nhà ăn cơm chung đấy, chiều nay bác về
VN...
Thường Khánh không nói gì, Hy Vân tiếp:
_tối anh wa rước em nhé, bác trai bảo thế!
_...
- Vẫn nín như hến
_Không có chuyện gì thì em zề lớp đây.
---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống ----------
Hy Vân nhìn sang nó bằng vẻ mặt khinh khỉnh pha chút ghen tức, nói:
_Hạnh phúc nhỉ? Ráng giữ nhé, chẳng còn nhiều thời gian vui vẻ thế đâu....
Cô ả phá lên cười một cách khó hiểu rồi bước về lớp. Nó không để ý đến câu nói đó, chỉ
bảo với Thường Khánh:
_Chậc! Anh vô tình wá, để vị hôn phu độc thoại thế mà coi được ak?
_Hôn phu hôn phu, cô không nói cũng chẳng ai bảo cô câm đâu!!!!!!!!
-Thường Khánh tức
tối wát lên. Nó im bặt. Nói nữa mắc công nghe chửi....
Tan trường.....
_Thùy Anh!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Nó và con Lam vừa đang mải tám chuyện vừa dắt xe ra cổng thì
cách xa ở phía sau vang lên tiếng gọi của Lâm Danh. Nó way lại, anh chàng vừa chay đến.
_May wá, bạn chưa về....
_Có chuyện gì?
_Bây giờ bạn rảnh rồi chứ?!? Đi ăn với tui nhá!
- Anh chàng nhìn nó với đôi mắt khẩn khoản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!