Chương 14: (Vô Đề)

Nó đã khỏe hẳn, có thể đi học lai rồi. Nó vui lắm, zới lại sẵn tiện hôm nay vào trị tội cái tên "cậu chủ hách dịck" không thém tới thăm nó luôn. Nó bước vào lớp, một đám bạn chạy ra hỏi han (nhứt là lũ con zai):

_Thùy Anh, hôm trước ngất có sao không?

_Thùy Anh, xin lỗi hôm wa hok đến thăm...

-Một đứa khác nói

_Bồ sao rồi, khỏe hẳn chưa mà vội đi học thế này?

_.....

Nó nở nụ cười thân thiện với tất cả mọi người (làm mấy đứa con zai suýt chết ngất):

_Cảm ơn mấy bồ, tui đỡ hẳn rồi...

-Nói rồi nó đi xuống chỗ ngồi, nhỏ Lam đã chờ sẵn, cười

cười:

_Tụi nó làm như là đón trạng nguyên về làng, như mình nè, vô tư như không có chiện jì-

Nhỏ Lam hếch mặt lên. Nó cười, vỗ lên vai con bạn cái "chat"

_Thôi đi pa`, nếu hôm wa bồ không ngồi nói chiện zới mình cả buổi tối thì hôm nay có khi

cảm động muốn khóc ấy chứ!

Nhỏ Lam phẩy tay:

_Xùy, thôi đi!

- Như chợt nhớ ra điều gì đó, con Lam chụp lấy tay nó

- À mà hôm wa wên kể

với bồ !

_Chuyện gì?

Nhỏ Lam dáo dác dòm wanh:

_Hai hôm nay, không có bồ, Thường Khánh cứ sao sao ý, hôm wa còn mém bụp nhau với

Mạnh Khoa nữa____

_Cái gì?

-Nó la lên làm cả lớp "ai ai cũng phải ngoái nhìn". Nó điều chỉnh lại volum

-Sao lại

thế?

_Mình cũng hok biết nữa, lúc đó mình đang ở dưới canteen, lên lớp mới nghe tụi nó kể lại,

hình như là vì một đứa con gái nào đó....

Nó chắt lưỡi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!