Chương 13: (Vô Đề)

_Đồ hèn!

Đến nước này, hoàng tử băng giá không còn giả điếc được nữa, đứng bật lên, túm lấy cổ

áo Mạnh Khoa:

_Cậu làm gì thế hả?

Mọi người bắt đầu tụ tập lại

Mạnh Khoa hất tung tay Thường Khánh ra, giận dữ:

_Cậu tự nhìn lại mình đi, không biết đối diện với tình cảm của bản thân, cậu có xứng làm

một thằng con trai không hả???????

Thường Khánh tức điên, con mãnh thú được phong ấn bấy lâu trỗi zậy:

_Tôi làm sao là chuyện của tôi, không cần cậu wan tâm!

_Đúng là tôi không cần wan tâm nhưng tính tôi chúa ghét những thằng con trai hèn nhát

như cậu, không dám đối diện với bản thân, cậu thật là thảm hại!

_Cậu.......

-mặt Thường Khánh đỏ lên, gân nổi lên ráo trọi. Anh chàng bất ngờ ngồi xuống

ghế, nuốt cơn giận xuống....(Cái này gọi là "Không đau vì wá đau

"). Mạnh Khoa thở hắt ra, lừ mắt nhìn Thường Khánh rồi lách đám đông đang pu đông nghịt đi xuống canteen. Chiều hôm đó tại biệt thự nhà Thường Khánh. Thường Khánh trong phòng riêng, trên lầu 4 , đọc sách (nói là đọc sách chứ hồn thì đang bay bay tới ngôi biệt thự cách đó khoảng 3 km). Bỗng có tiếng gõ cửa" Cộc cộc

"_Vào đi - Thường Khánh"hồn nhập xác"

_Đang đọc sách ak?

_HY VÂN???

-Anh chàng way lại

_Ngạc nhiên thế?

Thường Khánh way trở lại với vẻ mặt lạnh lùng:

_Tìm tôi có việc gì?

Hy Vân ngả người lên nệm của Thường Khánh, tự nhiên như đang ở nhà:

_Nhớ anh tới thăm anh không được ak?

_Thích thì cứ nắm đó! Tôi xuống nhà dưới đây!

- Thường Khánh vứt cuốn sách lên nệm

(mém trúng mặt Hy Vân) rồi đẩy cửa ra, nhưng Hy Vân vừa kịp phi người tới chụp áo anh

chàng lại:

_Em chưa nói chuyện với anh mà!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!