Chương 12: (Vô Đề)

Nó mỉm cười , cất giọng íu ớt:

_Cảm ơn nha............. Mạnh Khoa khẽ gật đầu , cười. Nó xoay người về phía khác, thầm

nghĩ :" Tên ngốc xít đó phũ phàng wá, o -sin như thế này mà cón không chịu đến

thăm.....". Nó nhắm mắt lại "Đồ đáng ghét!". Chưa kịp chợp mắt thì cô Hiền

- BS của

trường bước vào, nói với nó:

_Em bị suy nhược thần kinh và thiếu máu, về nhà nhớ bồi bổ đó, còn bây giờ gác chuyện

học wa một bên, nằm đây nghỉ ngơi!

_dzạ!

-Nó lễ phép gật đầu. Cô Hiền way wa Mạnh Khoa:

_Còn em về lớp được rồi! bạn Thùy Anh ở đây đã có cô lo.

Mạnh Khoa nói với nó:

_Ở đây nhé, tui zề lớp đây.

-Rồi anh chàng cúi chào cô Hiền và mở cửa, nhưng không đi về

lớp mà rẽ xuống canteen trường.

---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống ----------

Sau đó, hai người đi ăn trong một nhà hàng sang trọng chỉ dành cho giới thượng lưu. Suốt buổi, Khoa chỉ tòan gọi những món trong "thực đơn dành cho người bịnh" để nó ăn, hai

đứa nói chuyện vui vẻ, duy chỉ có một câu nói của hắn làm nhỏ khó hiểu:

_Two hearts of two princes for only one princess...(Hai trái tim của hai chàng hoàng tử chỉ

dành ột công chúa). Nó hỏi lại:

_Sao cơ?

Khoa mỉm cười, xoay ly vang trong tay:

_Ngốc như cô không hiểu là phải!

Nhà riêng của Hy Vân.

_Nghe nói con nhỏ Thùy Anh bị bệnh, nghỉ ở nhà nên chiều nay không đi ăn với anh được

đâu nhỉ

- Hy vân kéo rèm cửa ra, anh nắng ngập tràn căn phòng.

_Chắc thế, nhưng cô lo gì, chúng ta còn hằng hà cơ hội mà!

- Lâm Danh dựa lưng vào sofa.

Hy Vân ngồi xuống, đối diện với Lâm Danh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!