Chương 11: (Vô Đề)

Một lần nữa , chiấc Martin và chiếc Rainy (cũng là xe của mình đấy) lại có nhau trên con

đường đầy lá thu rơi rụng.

_Sao anh không thử cho cô ấy một cơ hội?

-Nó lên tiếng phá tan không khí tĩnh mịch nãy

giờ.

_Cơ hội cái đầu cô ý! Có thêm 10 cơ hội thì mọi chuyện cũng thế thôi.

-hắn cáu lên

Nó bĩu môi:

_Con trai gì đâu mà nhỏ mọn.

Hắn không nói gì, kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai đứa. Về tới nhà, nó xuống xe, nói:

_Cảm ơn đã hộ tống tui nhá!

Hắn không dừng lại mà chạy thẳng, không wên đưa tay lên ra hiệu tạm biệt. Nó đẩy cánh

cổng cáo gấp rưởi nó ra một cách khó nhọc, rồi dắt xe zô. Ba nó đang chăm sóc mấy chậu

kiểng, tay cầm cái bình tưới. Nó lên tiếng:

_Thưa ba, sao hôm nay ba zề sớm zậy?

Ba nó ngẩng lên, cười hiền:

_Con gái mới đi học về ak? Hôm nay ba không phải đi gặp đối tác nên về sớm. Thôi ba đi

tưới cây đây.

_Dzạ...

-Nó khẽ nói trước khi ba nó đi về phía mấy cái cây hải đường, rối nó dắt xe vào

garage, để cạnh chiếc xế hơi của ba nó.

Cùng lúc đó, tại một wán cafe sang trọng, ở một chiếc bàn cạnh ô cửa kính nhìn ra dòng

người nườm nượp ngoài kia, một giọng nữa thanh cao cất lên:

_Vậy ra là anh muốn hợp tác với tôi!

_Đúng! Bất cứ chuyện gì để cô ấy thuộc về tôi, và cô cũng sẽ có thứ cô muốn! Lợi cho cả

hai bên!

-Người con trai cười đểu không gì bằng, nói.

Người con gái khuấy khuấy ly cam vắt:

_Thật ra thì mình tôi cũng đủ hạ cô ấy nhưng thêm đồng minh thì càng có lợi mà...

Người con trai chồm người tới, chìa tay ra:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!