Editor: dzitconlonton
Beta lần
Vương thị bị một lực này đẩy ngửa ra sau rồi ngã xuống đất, khí thế ban đầu cũng không còn thấy nữa, chỉ lo che bả vai kêu ai ai đau đớn.
Tiết Duyên đặt tay lên sau gáy, lắc lắc cổ đi về phía trước hai bước, xoay cổ tay phải, nhìn thấy chàng còn định vung thêm một gậy nữa.
A Lê cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, tiến lên bắt lấy cánh tay Tiết Duyên, khóc nói, "Tiết Duyên, chàng đừng làm vậy."
Tiết Duyên hơi nghiêng mặt, lạnh lùng nói, "Bỏ ra."
A Lê nắm chặt, lại nói, "Chàng đừng có xúc động, chàng ngẫm lại cẩn thận xem, nếu chàng thật sự đánh chết bà tàn phế, chẳng phải nhà chúng ta sẽ sụp đổ sao.
Chẳng phải mấy đồng tiền là chuyện nhỏ sao, nếu báo quan, đời này của chàng sẽ coi như xong rồi, vì một người như vậy, không đáng đâu."
Giọng điệu của Tiết Duyên nặng nề hơn, gần như đã cắn răng ra khỏi hàm, "Ta muốn ngươi tránh ra."
A Lê thấy không thể ngăn cản được chàng, trong lòng lạnh lùng, dứt khoát nghiêng người chắn trước người chàng, "Tiết Duyên, chàng đừng hành động theo cảm tính nữa, đừng nóng vội, đợi nội về nhà rồi nói sau."
Nàng gấp đến độ nén nước mắt, mặc dù không khóc, nhưng mắt lại đỏ lên, thoạt nhìn có vẻ yếu hơn trước, nhưng động tác lại rất bướng bỉnh.
"Nếu ngươi lại ngăn trước mặt ta..." Tiết Duyên cắn chặt răng, nói, "Ngươi thật sự cho rằng ta không dám làm gì ngươi sao?"
A Lê đứng lặng người, không nói gì.
Đôi môi Tiết Duyên căng thẳng, khí thế giương cung bạt kiếm, làm cho nhân sinh sợ hãi.
Qua một lúc lâu, Tiết Duyên tức giận đến bật cười, giơ tay ném cây gậy trong tay xuống đất, chỉ vào mũi A Lê nói, "Được, ta coi như ngươi có khí phách." Chàng "A" một tiếng, vung tay đi vào trong phòng, A Lê vốn túm tay áo chàng, bị lực này đúng trúng, né tránh không kịp mà ngã xuống đất, lòng bàn tay lập tức đau đớn, nàng cụp mắt xuống, thì thấy bị đá vụn trên mặt đất cắt rách, đã chảy máu đầm đìa.
Vương thị miễn cưỡng đứng lên, đổ mồ hôi vì đau đớn, nhưng không dám nói một câu mắng nào.
Bà nhìn A Lê, rồi nhìn lướt qua phòng của Tiết Duyên, cơ thể hơi run lên, lảo đảo xoay người nhanh chóng chạy đi, đi được ba bước, lại ngã một cái, rồi đứng lên tiếp tục chạy, không dám dừng lại.
A Lê chậm rãi đứng lên, lắc lắc tay bị thương, thổi sạch bùn cát phía trên, sau đó mới quay lại tìm Tiết Duyên.
Khi Tiết Duyên bước ra chỉ mặc mỗi áo lót, hiện tại đã mặc áo ngoài sạch sẽ, đang tìm kiếm giày khắp nơi.
A Lê trầm mặc nhìn chàng một hồi, đến góc tường mở tủ ra, lấy giày mới ở tầng dưới cùng ra, rồi lấy hai đôi vớ, đưa cho chàng.
Ngay khi Tiết Duyên nhận chúng thì dừng một chút, chàng nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay của A Lê.
Nàng vốn rất trắng nõn, nơi nào cũng mềm mại như nước, nhưng bây giờ da nàng đã rách và chảy máu, nhìn thấy mà giật mình.
Chàng mím môi, đặt đồ lên giường, bàn tay chống mép giường ngồi xuống, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
A Lê thấp giọng hỏi, "Chàng trách ta sao?"
Tiết Duyên siết chặt đầu ngón tay, khớp xương trắng bệch trong chốc lát, sau đó lại thả lỏng, trầm mặc không nói.
A Lê nói, "Ta biết chàng buồn, Vương thị quá đáng, chàng đánh bà vài cái cũng là hợp lý, nhưng dù sao cũng phải ngẫm lại hậu quả.
Nếu bà thật sự bị thương nặng, nuốt không trôi cái cục tức này, đi quan phủ cáo trạng chúng ta thì làm cái gì bây giờ, bồi thường chút bạc cho bà là chuyện nhỏ, nếu vì chuyện này mà áp giải chàng, chẳng phải là lấy mạng nội sao."
Tiết Duyên vẫn ngồi như vậy, cau mày sâu tạo thành một cái khe rãnh rất sâu.
Cổ họng của A Lê đau rát, nàng nghiêng đầu lau khóe mắt ướt, chậm lại, lại cười nói, "Dù sao cũng đã qua rồi, Vương thị chắc đã sợ chàng rồi, về sau sẽ không quay lại nữa đâu, rất tốt mà.
Ta đã nấu thức ăn rồi, bây giờ vẫn còn nóng, chàng có muốn ăn không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!