*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: dzitconlonton
Beta lần 2
Lúc thu dọn bát đũa, Phùng thị nói với A Lê, "Tiết Duyên đã lâu chưa từng ăn nhiều như vậy."
Mà A Lê cũng mơ hồ nhận thấy được, thái độ của Tiết Duyên đối với nàng hòa hoãn hơn rất nhiều so với hôm qua.
Các nhà nông thường bắt đầu làm khi mặt trời mọc, nghỉ ngơi vào hoàng hôn, để tiết kiệm vài đồng tiền đèn dầu, phần lớn mọi người thường đi ngủ sau khi trời tối, bên ngoài mặt trời đã lặn, tối tăm, gió thổi trong đêm còn lạnh hơn ban ngày rất nhiều.
Nước nóng trong nồi còn hơn phân nửa, A Lê múc một ít ra lau sạch người mình, rồi bưng nước lạnh còn lại vào phòng.
Nàng dùng bả vai mở rèm bông ra, gò má lành lạnh áp vào không khí ấm áp trong phòng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Duyên đang thay xiêm y, bàn tay còn đang kéo cổ áo lên, thấy nàng tiến vào như vậy, hỏi một câu, "Cái gì đây?"
A Lê đáp, "Phòng bếp còn dư lại chút nước nóng, ta thấy chàng hôm qua dùng nước giếng để rửa mặt, sợ ảnh hưởng đến cơ thể, nên lấy nước ấm cho chàng."
Tiết Duyên không nghĩ đến nàng làm việc đó vì mình, sững sờ một lúc, mới tiếp tục cởi áo khoác ngoài sang một bên, cụp mắt nói một câu, "Không cần phiền phức như vậy."
Giọng điệu của những lời này cũng không hề gượng gạo, A Lê thấy chàng không từ chối, nở nụ cười nói, "Dù sao thì ở phương diện này cũng phải tinh tế một chút, tránh cho sau này để lại căn nguyên của bệnh." Nàng đi lấy một chiếc khăn đến và đặt nó vào chậu, "Sau khi rửa mặt thì làm ấm chân, ngủ sẽ thoải mái hơn."
Tiết Duyên liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng mặt mày cong cong, câu "Ta không cần" đến đầu lưỡi lại nuốt xuống.
Chàng nhéo nhéo sống mũi, động tác còn lại rất phối hợp.
Lúc nghiêng người đi ngang qua bên cạnh A Lê, Tiết Duyên nhớ tới cái gì đó, cực kỳ nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống dưới môi nàng, quả nhiên thấy một đôi tuyết lê ngọt ngào.
Chàng xắn tay áo lên khuỷu tay, thấp giọng nói một câu, "Trách không được gọi là A Lê."
Căn phòng ấm áp, không thắp đèn cầy, chỉ có ánh sáng còn sót lại bên ngoài, A Lê trải chăn đệm xong, cởi giày trèo lên, ngồi ở đầu giường chờ Tiết Duyên đi lên.
Tiếng nước ào ào, A Lê tựa đầu vào vách tường, nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Duyên, chàng đứng trước cửa sổ, vóc dáng cao gầy, bả vai rộng lớn, đang khom lưng lau mặt, tạo thành một cái bóng màu đen rõ ràng.
A Lê kéo chăn đắp lên đầu gối, trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên kêu một câu, "Tiết Duyên."
Nghe thấy có người gọi tên chàng, Tiết Duyên hiển nhiên dừng lại một chút, không lên tiếng, nhưng đứng thẳng dậy quay đầu lại nhìn.
A Lê nắm lấy chăn, móng tay nhẹ nhàng cọ cọ thành một đường nếp gấp thô ráp phía trên, nói, "Tối mai ăn cà tím xào chay[1], có được không?"
Tiết Duyên xoay người, dường như đụng phải cái giá để chậu đồng, rầm một tiếng, chàng đưa tay đỡ lấy, gật đầu "Ừ" một cái.
"Vậy..." A Lê mong đợi nhìn chàng một cái, thăm dò hỏi, "Chàng có thể trở về sớm hơn một chút được không?"
—
Về sau liên tục rất nhiều ngày, Tiết Duyên đã trở về sớm hơn nửa canh giờ so với trước đây, Phùng thị vui đến không chịu nổi, thậm chí còn rải thêm nửa nắm mì cám lúc cho gà vịt ăn.
A Lê cũng đã thích ứng với cuộc sống nông thôn như vậy, mỗi ngày chọn rau thêu thùa với Phùng thị, thỉnh thoảng đi chợ một chuyến, bán trứng gà và các bức thêu đã tích góp được, mặc dù bận rộn một chút, nhưng cũng rất thoải mái.
Trong lúc đó Vương thị cũng đến vài lần, nhưng thái độ của Phùng thị kiên quyết, bà ta có ngang ngược đến mấy thì cũng chỉ tự làm mất mặt mình, nên đã mang cục tức bỏ đi, lại nói những lần ác ý sau lại đến.
Cũng may ban ngày Tiết Duyên không ở nhà nên hai người chưa từng gặp mặt bao giờ.
Phùng thị dặn dò A Lê không được nói cho chàng biết việc này, thở dài nói, "Nếu để Tiết Duyên nghe Vương thị nói những lời thâm độc kia, không biết sẽ làm ầm lên chuyện gì nữa."
A Lê đã chứng kiến tính khí của Tiết Duyên, vì vậy nàng tự nhiên thật thận trọng, chưa bao giờ lỡ miệng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!