Editor: dzitconlonton
Tiết Duyên đang rửa bát đũa trong phòng, tiếng bát đĩa va chạm quá lớn, hồi lâu chàng không nghe thấy tiếng ồn ào của Hồ An Hòa nữa, cho đến khi Hồ An Hòa cầm lấy một số tiền xông tới trước mặt chàng.
Tiết Duyên khom lưng ngồi trên ghế thấp, có chút không kiên nhẫn nói, "Đi ra đi ra, chắn hết ánh sáng rồi."
"Không có ánh sáng gì chứ, có nhiều như vậy mà." Sắc mặt Hồ An Hòa ửng hồng sáng bóng, vỗ mạnh vào bả vai chàng một cái, lớn tiếng nói: "Nhìn vào tay ta nè, lão Tiết, chúng ta sẽ phát tài rồi!"
Tiết Duyên ngẩng đầu, nhìn thấy một nắm đồng tiền trong tay hắn, đuôi lông mày nhảy dựng lên, cuối cùng đứng thẳng lưng, hỏi, "Lấy ở đâu ra thế?"
Hồ An Hòa liền nhếch môi cười, sau đó ngồi xổm xuống, hưng phấn bừng bừng kể chuyện vừa rồi, sau đó tưởng tượng cảnh sau này nếu bán được vậy, thì sẽ mất bao lâu mới có thể tích góp được tiền trang trí cửa hàng trên phố Vĩnh An.
Tiết Duyên lắc lắc nước trong tay, yên lặng nghe hắn nói nhảm, sắc mặt từ hơi vui vẻ lúc đầu chuyển thành bình tĩnh.
Hồ An Hòa nhìn bộ dạng của chàng, dần dần bình tĩnh lại, hắn không vui vẻ nổi nữa, hắn mím môi hỏi: "Ngươi không vui sao?"
"Ta vui." Tiết Duyên dùng ngón tay khều khều lông mày, khuỷu tay chống lên đầu gối, bình thản nhìn Hồ An Hòa, "Nhưng ta hỏi ngươi vài vấn đề trước."
Hồ An Hòa nghiêm mặt, "Ngươi hỏi."
Tiết Duyên nói, "Cha ngươi là huyện lệnh, ngươi cũng nên biết rõ về Lũng huyện như lòng bàn tay. Ngươi nói đi, huyện của chúng ta có bao nhiêu người."
Hồ An Hòa trước đó đã xem qua hộ tịch trên bàn của Hồ Khôi Văn, hắn là một người thông minh đã nhìn rồi thì sẽ không quên, thoáng suy tư rồi nhớ lại, "Đến ngày mười ba tháng trước, trong thành Lũng huyện tổng cộng có ba ngàn bảy trăm người, sáu trăm chín mươi hộ, tính cả thôn xóm không sử dụng xung quanh, ước chừng khoảng sáu ngàn người, một ngàn một trăm hộ."
Tiết Duyên gật gật đầu, lại nói, "Vậy mỗi nhà mỗi năm kiếm được bao nhiêu bạc?"
Ở một huyện hẻo lánh như vậy, năm mươi lượng đủ để ông bà ba đời ăn ngon uống no thoải mái cả năm, đối với nông dân bình thường mà nói, một năm ba mươi lượng cũng không tệ, còn phải là nhiều thanh niên trai tráng trong nhà. Nếu vượt qua được vụ thu hoạch không tốt, thiên tai và thảm họa do con người gây ra thì có lẽ ngay cả con số này cũng là điều trắc trở.
Hồ An Hòa dùng ngón tay v**t v* môi dưới, không nói lời nào.
Tiết Duyên nhìn sắc mặt hắn như hiểu mà lại không hiểu, ném ra một vấn đề cuối cùng, "Ngươi cảm thấy, có thể tiêu mười văn tiền đến ăn chén bánh gạo cuộn được mấy người?"
Hồ An Hòa cũng ngẫm lại, hắn nhớ tới y phục vừa rồi của người nọ, quả thật không giống một hộ nông thôn bình thường, huống hồ buổi tối hắn còn có tiền đi mua thức ăn khuya, sẽ không thiếu mấy đồng tiền ấy lắm. Nhưng đối với hầu hết dân chúng ở Lũng huyện mà nói, cái giá này thật sự rất cao.
Hồ An Hòa hơi thất vọng, hắn nhíu mày, lẩm bẩm nói, "Vậy không phải ta nằm mơ vô ích rồi."
"Cũng không phải là tất cả." Tiết Duyên đứng lên, rửa bát đũa xong rồi xếp lên giá tủ, quay đầu lại nói, "Ba văn một cái bán là đắt, nhưng ngươi có thể làm rẻ hơn không phải là được sao, đi con đường lợi nhuận ít tiêu thụ mạnh thì giá trị của vị trí này sẽ thật sự rất cao đấy."
Chàng nheo mắt cười, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Hồ An Hòa, "Ngươi lại đây."
…… Ngày hôm sau, Hồ An Hòa từ hậu viện nhà mình lấy ra một tấm ván gỗ lớn, lại kêu thợ viết xong năm chữ "Bánh gạo cuộn Tiết gia", sau khi đục lỗ dùng dây thừng buộc lại, treo ở cửa hàng. Chữ hắn viết rất đẹp, từng nét một đều rất có khí chất, còn đơn giản dùng một dải vải dài màu đỏ trang hoàng để che, đặc biệt khiến người ta chú ý.
A Lê ôm con thỏ nhìn bảng hiệu kia, có chút lo lắng, nàng nhíu mày, nghiêng đầu hỏi Tiết Duyên, "Chúng ta làm vậy có được không? Dân chúng phía bắc đâu biết bánh gạo cuộn là cái gì đâu, mà chúng ta lại bán đắt, thật sự sẽ có người đến mua sao?"
Tiết Duyên rủ mắt hỏi, "Ta là ai?"
A Lê phồng má, cười đẩy chàng một cái, "Đang nói chuyện nghiêm túc, chàng đừng có phá."
Tiết Duyên nắm chặt cổ tay nàng, nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay nàng, "Sao lại không đứng đắn, ta là ai?"
A Lê ngửa mặt lên, ngoan ngoãn khéo léo đáp, "Chàng là Tiết Duyên."
Tiết Duyên không hài lòng, đưa tay bóp cằm nàng, cúi đầu nói, "Tối hôm qua đã dạy nàng như thế nào?"
A Lê nghiêng đầu né tránh, bị khống chế, lại ôm vào trong ngực, nàng cảm thấy ngứa ngáy, nhịn không được cười ra tiếng.
Tiết Duyên hừ cười nói, "Ta cho nàng một cơ hội cuối cùng."
Hai gò má A đỏ bừng, lông mi thật dài khẽ động, cuối cùng nhẹ giọng kêu một tiếng: "Tướng công."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!