Chương 39: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edited by dzitconlonton

Tiết Duyên dẫn Hồ An Hòa ngồi trên bậc thềm, đánh giá sơ bộ số bạc nên dùng để trang trí cửa hàng.

Hồ An Hòa cư xử như một thanh niên sừng sỏ trên đời nhưng đầu óc thực sự nhạy bén, không chỉ đọc sách thánh hiền, tính toán cũng rất ổn. Hắn không cần bàn tính, chỉ lướt qua một loạt các con số trong đầu là có thể đưa ra mức giá cuối cùng.

Tiết Duyên đếm đầu ngón tay báo giá, "Hai mươi bộ bàn ghế, mỗi bộ coi như bốn đồng bạc. Nồi và chảo, dầu muối tương dấm, mì gạo dầu củi, tính ra khoảng năm lượng bạc. Một căn phòng lớn như vậy không thể để trống được, xấu xí như thế nào ấy, vậy làm một kệ để đặt bình hoa, cho dù chọn loại kém nhất thì cũng tầm một lượng bạc, bình hoa mua năm, một hai trăm văn. Mở một cửa hàng không thể không có một quầy rượu?

Tính khoảng ba mươi bình, mỗi vò…"

Nói dong dài, Tiết Duyên nghiêng đầu hỏi, "Bao nhiêu tiền?"

Hồ An Hòa ngơ ngác, "Hai mươi bốn hai sáu tiền lẻ bảy mươi văn."

Tiết Duyên "À" một tiếng, "Đây đều là chọn loại kém nhất, mà còn đắt như vậy sao?" Chàng vỗ vỗ vai Hồ An Hòa, thở dài nói, "Tính tiếp đi."

"Nhà vệ sinh coi như năm mươi đồng một cái, vậy mua mười cái đi, còn có…"

"Ê ê ê!" Hồ An Hòa đưa tay cắt đứt, hất cổ hỏi, "Nhà vệ sinh, mười cái á?" Ánh mắt hắn ngạc nhiên nghi ngờ, "Ngươi muốn dùng nó để múc thức ăn à?"

Tiết Duyên hận sắt không rèn thành thép nhìn hắn, "Lúc nãy chỉ tính cho đại sảnh lầu một thôi, lầu hai là khách trọ, mua tủ mua giường cũng không cần tiền."

Hồ An Hòa sắc mặt rối rắm do dự, một lúc lâu sau mới nói, "Bây giờ chúng ta rất nghèo, đừng có tham vọng lớn như vậy, trước tiên đừng mở khách trọ, mở rộng cửa hàng bánh bao chút là được rồi, không cần tầng hai."

Tiết Duyên búng một cái, gật gật đầu, "Xong."

Hồ An Hòa thở phào nhẹ nhõm, "Được rồi, hai mươi lăm lượng bạc, ta tính xem chúng ta cần tích góp bao lâu. À, nếu làm ăn tốt, chúng ta có thể kiếm được bảy đồng tiền lãi ròng mỗi ngày, giả sử mỗi ngày làm ăn đều rất tốt…"

Tiết Duyên vươn ngón trỏ ra hiệu cho hắn im lặng, "Ta còn chưa nói xong."

Hồ An Hòa có chút tuyệt vọng, hắn ôm đầu, "Lão tặc ngươi còn muốn nói cái gì nữa."

Tiết Duyên nói, "Cửa hàng lớn như vậy, ngươi không mời chạy phòng à?"

Hồ An Hòa ngẩng đầu lên, lúc này xua tay, "Không cần! Da mặt ta rất dày, ở trong phòng này ta có thể chạy được."

Tiết Duyên nở nụ cười, lại hỏi, "Vậy ngươi có mời tạp dịch không?"

Hồ An Hòa nghẹn cục máu ngay cổ họng, chần chờ nói, "Không cần hả? Ta lau bàn ngươi quét nhà, khổ một chút mệt một chút, cũng chấp nhận làm đúng không?"

Tiết Duyên híp mắt nhìn hắn, hừ cười nói, "Ngươi rất tự tin đấy." Chàng dùng ngón tay gõ gõ lên lan can, nhướng mày hỏi lại, "Vậy ngươi có mời đầu bếp không?"

Hồ An Hòa há miệng, hắn nhìn ánh mắt của Tiết Duyên, cảm thấy nếu như bây giờ hắn nói "Không cần, có A Lê và nội là được rồi", thì Tiết Duyên sẽ cạp đầu hắn mất.

Hồ An Hòa ra vẻ thư sinh thanh tú, bây giờ với cái miệng xệ và khuôn mặt thon dài như một quả mướp lớn, "Vậy khi nào chúng ta có thể tích góp đủ bạc để mở rộng cửa hàng hả."

Tiết Duyên túm vạt áo đứng lên, "Sự tại nhân vi, luôn có cơ hội đang chờ ở phía trước, phải xem ngươi có bắt được hay không."

Giọng điệu của chàng lạnh lẽo nhàn nhạt, giống như bày mưu tính kế, Hồ An Hòa nghe vậy thì ánh mắt sáng ngời, ngửa đầu hỏi, "Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây!"

Tiết Duyên nói, "Về nhà ăn cơm."

"…" Hồ An Hòa gần như không thở nổi.

Mặt trời đã sắp lặn, hai người tản bộ về nhà, cả người như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng. Các sạp hàng trên phố gần như tan rồi, còn lại những gánh hàng rong chưa bán hết rau vẫn ngồi ở đầu đường chờ người mua nốt nửa củ cải trắng còn lại.

Nhìn thấy sắp đến cửa hàng, Tiết Duyên thấy trên đường có một bà lão đang bán bánh cuộn thừng[1], chàng sờ sờ trong túi còn sót lại hai đồng, xoay người đi về phía bên kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!