Edited by dzitconlonton
Nửa ngày rồi Hồ An Hòa chưa ăn được một miếng cơm nào, bị tiêu chảy đến sắp mất nước luôn rồi, A Lê đọc được rằng tối hôm qua hắn ăn cay, nên đặc biệt nấu cho hắn một chén canh cải trắng để giải hỏa, ăn kèm với bánh bao nóng.
Canh bắp cải nếu nấu kỹ sẽ có vị ngọt dịu, A Lê còn thêm chút thịt băm vào, canh càng thơm ngon hơn. Vỏ bánh bao rất mềm, cắn xuống thậm chí còn có cảm giác đàn hồi, chiếc lồng nhỏ chỉ lớn bằng nửa lòng bà tay, tinh xảo và bóng bẩy, mùi vị rất ngon.
Hồ An Hòa vốn tưởng rằng hắn không ăn được, nhưng con sâu thèm ăn không cho phép chàng chỉ huy, sau khi mở nắp nồi ra, hắn ngửi thấy mùi đó liền đứng ngồi không yên, bụng không còn khó chịu nữa, mấy ngụm một cái ăn không ngừng.
Tiết Duyên vội vàng đi xem cửa hàng, nhưng Hồ An Hòa lại ngồi ở đó ăn, nghe chàng gọi liền gật đầu, chẳng có ý định muốn nhúc nhích nào cả.
Nhìn thấy sắp đến giờ Thân, Tiết Duyên nhìn hắn rột rột như vậy, thật sự cảm thấy phiền, nghĩ ra một chiêu muốn trừng trị hắn.
Chàng cầm bàn tính trong tay, mặt lạnh đứng ở một bên, Hồ An Hòa cắn một cái chàng liền thêm năm văn tiền, đợi đến khi đầy một trăm văn thì gõ gõ ngón tay vào bát của hắn nói, "Trả tiền."
Hồ An Hòa cho rằng mình nghe lầm, không ngẩng đầu lên nói, "Trả tiền? Còn tiền cái gì nữa, không có tiền."
Tiết Duyên nắm lỗ tai hắn muốn hắn ngẩng mặt lên, bàn tính sắp dán lên mặt hắn, lạnh lùng nói, "Nhìn thấy chưa, bây giờ ngươi ăn hết một tiền bánh bao, cộng thêm hai đồng hôm qua, tổng cộng đã nợ ta hai mươi lượng lẻ ba đồng bạc, nếu tính thêm phí chạy vặt của ta giúp ngươi nữa, tổng cộng hai mươi mốt lượng."
Hồ An Hòa kinh ngạc sửng sốt trước lý thuyết lưu manh này của chàng, nửa ngụm bánh bao mắc kẹt trong cổ nôn không nổi nuốt không trôi, vội vàng uống một ngụm canh thì mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn duỗi cổ nhìn bàn tính, hoảng hốt nói, "Ngươi đợi tí! Bánh bao nhà ngươi bán đắt thế á?"
Tiết Duyên nói, "Món ngươi ăn là thịt lợn cần tây."
Hồ An Hòa trừng mắt, "Heo ăn vàng để lớn hả?"
"Ngươi quan tâm nó ăn gì để lớn chi." Tiết Duyên giẫm một chân lên ghế, cầm bàn tính đập vào vai hắn, đôi mắt hẹp dài híp lại, nói, "Cửa hàng là do ta mở, thích bán thế nào thì bán thế nấy, sao, ngươi còn ăn nữa không?"
Hồ An Hòa vẻ mặt đau khổ, "Tiết Duyên, ta cho rằng hoạn nạn gặp chân tình, nhưng ngươi cứ mãi tính toán chuyện tiền bạc này kia với ta vậy."
Tiết Duyên bất động, thản nhiên nói, "Nói chuyện tiền bạc có gì sai, huynh đệ ruột còn tính toán rõ ràng, cho dù ngươi là Tiết An Hòa, cũng phải thanh toán tiền rõ ràng cho ta."
Tiết Duyên trước đây mạnh mẽ vang dội, lại có bụng dạ nham hiểm với hắn, Hồ An Hòa nghe mấy điều vô nghĩa đó, dĩ nhiên tin là thật.
Hắn nhảy dựng lên, ngươi ngươi chỉ vào Tiết Duyên một lúc lâu, cuối cùng vẫn vẫn không nói được một lời.
Tiết Duyên một bụng suy nghĩ xấu, chẳng có một tí thương hại nào dành cho Hồ An Hòa, liền ôm cánh tay ở đó nhìn hắn sốt ruột.
A Lê đang may xiêm y, nàng không nghe thấy âm thanh bên ngoài, cũng không để ý tới cuộc tranh luận của hai người kia, mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng lắc qua lắc lại trên mặt đất của Hồ An Hòa, thì mới ngẩng đầu lên. Hồ An Hòa nghiêng đầu chống lại ánh mắt nàng, giống như đang nhìn cứu tinh, nhào tới ngồi xổm bên chân A Lê, bô lô ba la nói Tiết Duyên không tốt, cái gì không buôn bán không gian dối, thừa dịp người khác gặp khó hăn, lòng dạ hiểm độc phổi đen, nhưng A Lê chớp mắt nhìn hắn, thậm chí không nghe rõ một chữ.
Nàng chờ Hồ An Hòa nói đủ rồi, cắn đứt đầu dây, nghi hoặc hỏi một câu, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe vậy, Hồ An Hòa gần như không thở nổi, mặt đỏ bừng, cổ rụt lại, quay người chỉ vào Tiết Duyên nói, "Hắn hắn hắn ——"
A Lê cười rộ lên, "Vậy ngươi cứ nghe chàng thôi, Tiết Duyên nói rất đúng mà."
Hồ An Hòa bỗng nhiên cảm thấy ngày hôm đó thật sự rất đau khổ.
Tiết Duyên không có tâm tư nhìn hắn lăn lộn nữa, thấy Hồ An Hòa không muốn ăn nữa, túm tay áo hắn đi ra ngoài, "Đừng lề mề nữa, đi xem phòng ở đi."
Hồ An Hòa thất tha thất thểu đuổi theo, hắn không quên mang theo hai mươi mốt lượng bạc kia, dọc đường còn đang tranh luận với Tiết Duyên, cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau khi bị đá vào mông.
Cuối cùng cũng đến nơi, Hồ An Hòa muốn nói thẳng là Tiết Duyên đang gạt hắn, nhưng nhớ lại bộ dạng ngu xuẩn của mình, Hồ An Hòa xấu hổ tức giận muốn chết, lúc cầm chìa khóa mở cửa, sắc mặt cũng không tốt mấy. Tiết Duyên cảm thấy thú vị, mỉm cười liếc hắn một cái, nhưng Hồ An Hòa đỏ mặt né tránh.
Mặt tiền cửa hàng này vốn là một nhà trọ, nếu tính cả gác mái thì có ba tầng, đã để không hơn ba tháng rồi, trên xà nhà có một lớp mạng nhện mỏng, mặt đất phủ đầy bụi bặm. Tiết Duyên vung đất trước mặt, nhìn quanh trên dưới lầu đánh giá, nói: "Đủ lớn."
Quả nhiên đủ lớn, chỉ riêng dưới lầu đã bằng tám cái cửa hàng bánh bao, bàn ghế đều bị nguyên chủ dỡ đi bán đi, trong phòng trống trải, càng thêm rộng rãi.
Cầu thang được sơn màu đỏ, sờ lên mượt mà bóng loáng, trông rất lễ hội, Tiết Duyên chạm vào nó, sau đó rủ mắt thổi thổi đất trên ngón tay, rồi nói với Hồ An Hòa, "Mẹ ngươi rất thương ngươi, cửa hàng lớn như vậy, mua ít nhất cũng phải bốn năm trăm lượng."
"Mẹ ta chỉ có một đứa con là ta, không thương ta thì thương ai." Hồ An Hòa dựa vào cửa sổ, thấp giọng nói, "Nhưng ta thật sự không ngờ, mẹ ta có thể không tiếc gì mà mua cửa hàng như vậy. Bà sợ cha ta biết sẽ ngăn cản, nên lén đem của hồi môn bán hết, sợ cô nương Giang gia kia sau khi gả tới sẽ ngồi lên đầu ta, ta ở trước mặt bà không nói được lời nào hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!