Chương 36: (Vô Đề)

Edited by dzitconlonton

Buổi tối, Tiết Duyên dẫn A Lê dọn sạp hàng sớm nửa canh giờ, rồi đi dạo một vòng quanh chợ.

Chợ không phải là một nơi sạch sẽ, ồn ào và náo nhiệt, lộn xộn, đầy lá rau thối và nước bẩn, đúng là giữa mùa hè, ruồi bọ bay tới bay lui trong góc, tỏa ra một mùi không thể diễn tả. Tính ra, đây là lần đầu tiên Tiết Duyên đặt chân đến nơi này, lúc mới rẽ vào đầu ngõ, mặt trở nên hơi xanh.

A Lê cười kéo tay áo chàng, nói, "Chàng cần gì phải làm khổ mình, quên đi, chúng ta về nhà đi."

Tiết Duyên nhéo nhéo sống mũi, cản bước chân của nàng, "Đã đến rồi, mua một con cá rồi đi."

A Lê khiễng chân nhìn vào bên trong, đúng là cần phải nấu cơm, trước mỗi sạp đều chen chúc rất nhiều người, bảy miệng tám lưỡi trả giá. Nàng phồng miệng, nghiêng đầu hỏi, "Thật sự muốn đi?"

Tiết Duyên mím môi, đáp, "Đi!"

A Lê nhìn vẻ mặt như thấy chết không sợ của chàng, cười rộ lên, nàng nắm lấy ngón út của Tiết Duyên, nhỏ giọng nói, "Vậy chàng đi theo ta, không được đi lung tung, cũng không được mua đồ lung tung."

Tiết Duyên gật đầu, "Nghe nàng."

Cái nắng như thiêu như đốt, cảm giác chen chúc trong đám đông thật khó chịu, Tiết Duyên cao lớn, phần lớn xung quanh là các phụ nhân đang xách giỏ, chàng vòng A Lê vòng vào lòng, tựa như hạc đứng giữa bầy gà. Chợ rau nằm ở trong ngõ nhỏ, lối đi hẹp vốn không cho phép mấy người sóng vai đi, người bán hàng rong hai bên lại chiếm hơn một nửa đường, chỉ còn lại một bãi đất trống hẹp dài, rộn ràng náo nhịp, khiến người đi ngã đi nghiêng.

Nửa cột □□ phu, Tiết Duyên thậm chí còn không phát hiện ra cái đuôi cá, còn bị người ta giẫm lên chân vài lần.

Chàng lau mồ hôi trên mặt, cúi đầu mắng, "Con hẻm này đông đúc thế này, quan phủ cũng mặc kệ, dựng một cái lều hay là đổi đường đều không được, trong nhà cũng không ăn cơm hay đi mua thức ăn sao."

A Lê chỉ thấy Tiết Duyên mồm mép nhích tới nhích lui, nàng mờ mịt chớp mắt, "Đang nói cái gì vậy?"

"Không có gì." Tiết Duyên dùng bàn tay quạt giá ở bên má nàng, nói, "Ngày mai ta muốn tìm cơ hội để mắng Hồ An Hòa một trận, muốn cha hắn đừng làm chuyện thật."

A Lê bất đắc dĩ thở dài, "Chàng đừng lúc nào cũng đi bắt nạt hắn đấy."

Tiết Duyên nhướng mày, vừa định nói gì đó, chợt nhìn thấy phía trước có một quầy cá, nét mặt chàng vui lên, quên những lời vừa rồi, kéo A Lê đi về phía bên kia, "Có cá!"

Giọng của chàng không nhỏ, vẻ mặt còn khá kích động, đại nương bên cạnh nghe thấy, còn tưởng rằng trên mặt đất có bạc, đều cúi đầu nhìn, Tiết Duyên thừa dịp này dẫn theo A Lê chen qua, sau khi lắc lắc người thì mới đứng vững được.

Đại gia bán cá nhìn bộ dạng của bọn họ, cười ha ha một chút, nói, "Con cuối cùng, vận may của tiểu tử không tệ."

Một chậu gỗ cực lớn được bày trên mặt đất, bên cạnh còn có bụi bẩn đen như mực, một con cá chép nửa sống nửa chết nằm dưới đáy chậu, một lúc lâu sau không phun ra một cái bong bóng nào. Tiết Duyên chưa từng đi mua đồ ăn, nhưng chàng cũng không ngốc, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là cá không tươi, chàng ngồi xổm xuống gãi má, ngẩng đầu hỏi, "Đại gia, có phải nó sắp chết rồi không?"

Đại gia nói, "Nếu ngươi mua nó về nấu ăn thì cũng sẽ chết."

Cổ họng Tiết Duyên đông cứng lại, nhớ tới lời Hồ An Hòa nói với chàng, cúi đầu nói, "Đại gia, ngươi khôn khéo thật đấy."

A Lê giơ tay che ánh mặt trời chói mắt, cũng ngồi xổm xuống, đưa tay s* s**ng, nàng nhíu mày, nhỏ giọng nói với Tiết Duyên, "Đừng mua, đi thôi."

Tiết Duyên nghiêng đầu, dùng khẩu hình hỏi, "Vì sao?"

A Lê nói, "Cá này đã được cạo vảy rồi, trên lưng thâm đen, mắt thì đục ngầu, má cũng không đủ đỏ, làm ra nhất định sẽ không ngon, chúng ta về nhà đi."

Đại gia nghe A Lê nói, khom lưng ngồi trên ghế nhỏ, còn phụ họa một câu, "Tiểu cô nương hiểu biết, nói rất đúng."

Tiết Duyên bị tức cười, chàng l**m l**m môi nói, "Không tươi mà ngươi còn bán? Đại gia, ngài cũng dọn dẹp rồi về nhà sớm đi, đừng ngồi ở đây."

Bên kia vui vẻ, "Ngươi đi đi, ta chờ một chút."

Tiết Duyên đỡ A Lê đứng lên, tay đặt lên vai nàng vốn định đi, nghe thấy vậy, nghiêng đầu hỏi một câu, "Chờ cái gì?"

Đại gia nói, "Ta chờ một người như ngươi chẳng hiểu cái gì, không phải là có thể bán được rồi sao."

Tiết Duyên tức giận trợn trắng mắt, chàng cũng lười để ý, vòng vai A Lê đi ra ngõ nhỏ. Vừa bước lên đường chính, vứt bỏ mùi tanh nồng ở phía sau, Tiết Duyên chỉ cảm thấy cả người trở nên thoải mái hơn rất nhiều, chàng xắn tay áo lên, nhìn hai bên, rồi dẫn A Lê đi lên con đường ngược với đường về nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!