Chương 35: (Vô Đề)

Edited by dzitconlonton

Lúc trước từ Thiếu Lương về nhà, Tiết Duyên mang về bốn mươi lăm lượng bạc, sau khi mở cửa hàng còn lại hơn bốn lượng, hơn nữa số tiền mấy ngày nay kiếm được, ước chừng có mười lượng, Hồ An Hòa bên kia cũng có thể tích góp được mười lượng, cộng thêm hai mươi lượng, còn lại mười lượng bạc.

Hai thiếu gia từng có thể hiên ngang ở kinh thành nay lại cau mày chỉ vì mười lượng bạc.

A Lê cũng biết chuyện gì xảy ra, nàng cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: "Bằng không ta và nội làm thêm công việc thêu thùa, tích góp một chút, qua vài ngày là đủ rồi."

"Cái này cũng không được." Hồ An Hòa vội vàng không bác bỏ, "Một cái khăn tay có thể bán được mấy đồng chứ, thêu thùa còn phí mắt, cũng không thể như vậy được, nếu các ngươi xảy ra chuyện gì, ta chẳng phải thật sự phải cảm thấy áy náy mà chết sao, rồi nhảy sông tự sát à."

Tiết Duyên liếc hắn một cái, lạnh lùng nói, "Cuối cùng cũng nói được một câu."

Hồ An Hòa cho hai tay vào tay áo, dáng vẻ rút cổ quả thật giống như một tên tú tài nghèo. Hắn nhìn vào mắt của Tiết Duyên, không chút nghi ngờ rằng nếu vừa rồi hắn gật đầu đồng ý, Tiết Duyên sẽ trực tiếp xách cổ áo ném hắn ra đường.

Phùng thị vỗ vỗ lên mu bàn tay của A Lê, suy nghĩ một hồi, nói, "Trong nhà chúng ta còn vài con gà vịt, nếu bán đi thì có thể đổi được hai lượng bạc."

Tiết Duyên nhíu mày, "Vậy còn có tám lạng thì tính sao đây."

Hồ An Hòa mở đôi môi ra, nói, "Nếu không, ta sẽ viết cho người ta? Một phong thư tính là mười văn đồng…"

Tiết Duyên gật đầu, "Ngươi viết tám trăm bức cũng đủ rồi, tốt nhất đừng dùng bút viết nựa, trực tiếp cắn rách đầu ngón tay rồi viết thư máu đi."

Hồ An Hòa chớp mắt mấy cái, đem nửa sau nuốt vào, không dám nói nữa.

Không khí trong phòng nặng nề, thỉnh thoảng có thể nghe thấy trên đường vang lên tiếng rao bán, tiếng kêu rầm rầm, mùa hè ẩm ướt nóng ẩm, Hồ An Hòa tâm phiền ý loạn, chỉ chốc lát sau đã đổ mồ hôi trên trán, hắn nhìn xung quanh, rồi nhìn thấy bên cạnh bàn có một vại hoa trồng sen.

Hồ An Hòa nuốt một ngụm nước bọt, thò cái người qua, trực tiếp tát nước một cái tay lên mặt, rốt cục cũng hạ nhiệt, rồi hắn thở phào nhẹ nhõm.

A Lê nhìn thấy động tác của hắn, trong lòng chợt khẽ động, gọi một câu, "A!"

Động tác của Hồ An Hòa cứng đờ, hắn cứng đờ, nơm nớp lo sợ hỏi, "Sao vậy?" Dừng một lát, vẻ mặt hắn lại trở nên hoảng sợ, "Nước này có độc à?"

Tiết Duyên "hít" một tiếng, nghiêng đầu nhìn hắn như kẻ ngốc.

A Lê không nghe thấy Hồ An Hòa đang nói gì, nàng chắp hai tay lại, đầu ngón tay đặt lên môi, mặt lộ vẻ vui mừng, vui vẻ nói, "Ban đầu, có phải Trương chưởng quỹ đã nói là bể nước của chúng ta là do lò quan của tiền triều đốt, bằng sứ thanh hoa, chẳng phải rất đáng giá sao?"

Nghe vậy, Tiết Duyên và Hồ An Hòa liếc nhau, cũng đều hưng phấn hẳn lên.

Tiết Duyên ôm A Lê vào lòng, cúi đầu lau hai má nàng, thấp giọng nói, "A Lê nhà ta sao lại thông minh thế."

Hồ An Hòa lập tức nhận được, "Đúng vậy đúng vậy, sao lại thông minh thế…" Hắn vừa quay đầu, thấy Tiết Duyên và A Lê đang thân thiết khăng khít, đột nhiên liền nhớ tới thanh mai trúc mã của hắn đã để lại cho hắn một cái mông nợ nần rồi sau đó cao chạy xa bay, cổ họng nghẹn lại, một chữ cuối cùng cũng không nói ra được.

Tiết Duyên không có thời gian để cho hắn thương xuân thu buồn, giơ tay kéo khuỷu tay hắn ra ngoài, nói, "Đi, đi tìm Đông chưởng quỹ của tiệm cầm đồ hỏi giá."

Đi về phía trước hai bước, Tiết Duyên lại dừng chân, quay đầu lại nhìn Hồ An Hòa đang thất tha thất thểu, hỏi, "Ngươi có biết ngươi là ai không?"

Hồ An Hòa mờ mịt nói, "Ta là Hồ An Hòa."

Tiết Duyên hận sắt không rèn thành thép chọt chọt bả vai hắn, nói, "Còn có thân phận nào khác không?"

Hồ An Hòa sửng sốt, sau đó khá kiêu ngạo, "Ta là Hồ tú tài!"

Tiết Duyên híp mắt, không có ý định để cho hắn tự hiểu, thẳng thắn nói, "Ngươi là nhi tử của Hồ huyện lệnh! Nhà của ngươi bây giờ đã ngã xuống rồi, nhưng những người khác vẫn chưa biết, trong mắt dân chúng trong huyện, ngươi vẫn là nhi tử của huyện lệnh kia, có thể bán được chút mặt mỏng. Thương không đấu với quan, đến lúc đó ngươi tỏ ra chút khí thế, Đông chưởng quỹ kiêng kỵ phụ thân ngươi, làm gì cũng có thể kiếm được hai phần lợi, hiểu chưa?"

Hồ An Hòa bừng tỉnh, ánh mắt nhìn về phía Tiết Duyên có hơi khác lạ, hắn kinh ngạc nói, "Tiết Duyên, ngươi thật khôn khéo a!"

Tiết Duyên lười để ý tới hắn, xách cổ kéo người đi.

Cũng may Hồ An Hòa không thật sự mục nát đến mức đại nạn trước mắt mà còn muốn có đức độ, trước khi vào cửa tiệm, Tiết Duyên dặn dò vạn lần, còn cùng hắn thay xiêm y, lau mặt. Hồ An Hòa vốn là não ít nếp nhăn, nhưng vừa mặc xiêm y của Tiết Duyên xong, không biết lấy đâu ra linh khí, lâp tức liền ngẩng đầu sải bước, khí thế mười phần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!