Chương 33: (Vô Đề)

Edit by dzitconlonton

A Lê hiểu được, lộ vẻ vui mừng, nàng buông đũa xuống, vui vẻ gật đầu, nói, "Vậy thì tốt, ta vẫn luôn mong chúng ta có thể cùng nhau mở một cửa hàng nhỏ, vừa bận bịu, vừa có thể ở cùng nhau, lại có thể kiếm được chút tiền. Ngày xuân lúc đó ta cùng nội bày sạp ở ngã tư, làm ăn sẽ tốt hơn, nếu có thể mở một cửa hàng, chắc hẳn sẽ tốt hơn."

Tiết Duyên nhéo nhéo ngón tay nàng, nói, "Chính là đạo lý này."

Phùng thị cũng cười rộ lên, "Đúng lúc trong nhà cũng có tiền thuê cửa hàng, không còn phải che gió che mưa như lúc đó nữa, rất tốt." Bà nghiêng đầu nhìn Tiết Duyên, hỏi, "Thế nào, có cửa hàng nào phù hợp không?" 

Tiết Duyên gật đầu, chàng ngồi xếp bằng, khuỷu tay chống lên hai đầu gối, "Ở ven đường Phú Ninh, Trương chưởng quỹ nhà kia sợ kinh doanh mà không kiếm tiền, muốn đổi mặt hàng về nhà trồng hoa, vị trí cũng không tệ lắm, nhưng mà có hơi nhỏ." Tiết Duyên ngẩng đầu nhìn lướt qua căn phòng, khoa tay múa chân, "Chắc không nhỏ hơn phòng của nội ấy."

Phòng của Phùng thị này quả thật không lớn, đồ đạc thì cách bốn bước, cách nam bắc sáu bước, nếu là chỉ có người ở thôi thì cũng không tính là quá chật chội, mở cửa hàng thì có vẻ xoay qua xoay lại không được.

Dù sao phải sắp xếp dụng cụ nấu ăn, còn phải đặt bàn ghế, chỗ nhỏ như vậy, ngay cả tủ rượu cũng không có chỗ bày.

A Lê khá buồn, "Cửa hàng nhỏ như vậy, chưởng quầy kia làm cái gì vậy."

Tiết Duyên đáp, "Bán thịt lợn."

Trách không được cửa hàng nhỏ như vậy.

Nếu là lúc trước, người giết mổ sẽ không nghèo, tuy trong tay dân chúng không giàu, nhưng một tháng cũng phải ăn một hai bữa thịt, vả lại tiệm cơm và tửu lâu cũng không thể chỉ bán đồ chay, giết lợn bán thịt là một công việc tốt, lợi nhuận rất phong phú. Nhưng bây giờ phía tây Đại Yên có Chu quốc như hổ rình mồi, hai nước đang liên tục giao chiến với nhau, thuế ngày càng tăng, người khổ chính là dân chúng, hơn nữa phía bắc hai năm nay vẫn khô hạn, gia đình nông dân thu hoạch không được tốt lắm, tình hình kinh tế ngày càng khó khăn, dần dần ngay cả thịt cũng không ăn nổi.

Người bán thịt không kiếm được bao nhiêu tiền, nông dân cũng không ai bằng lòng nuôi lợn, lục đục đều thu sạp, tìm kiếm sinh kế nhai khác.

Phùng thị thổn thức, cảm thán một hồi, lại hỏi, "Cửa hàng này bán đi sao? Bao nhiêu?"

Tiết Duyên khoa tay múa chân, "Ba mươi lăm lượng, gắn với khế ước phòng, còn có cái bể nước sứ thanh hoa trong cửa hàng. Cái bể nước kia nghe nói là do lò đốt của quan tiền triều, đáng giá ít nhất năm lượng bạc."

A Lê chớp mắt mấy cái, hỏi, "Chúng ta có thể không cần cái bể nước kia không?"

Tiết Duyên cười rộ lên, hai tay xoa xoa hai má nàng, "Không thể."

A Lê thở dài, "Được rồi." Nàng dùng thìa khuấy canh, có chút không thể cười nổi, nâng má nói, "Nhưng mà……. Một cửa hàng nhỏ như vậy, có thể mở một tiệm cơm được không?"

"Sao không thể." Tiết Duyên híp mắt cười, "Ấn tượng lúc trước của mọi người đối với tiệm cơm quá cứng nhắc, nghĩ rằng mọi người đến một nơi là có thể nấu ăn để ăn, nhưng lại quên rằng bọn họ cũng có thể đi mua cơm, mang theo ăn. Vì sao cửa hàng điểm tâm có thể mở được, bởi vì có rất nhiều người không kịp nấu ăn vào buổi sáng, rồi vội vàng đi làm, chỉ có thể đến nơi bán đồ ăn làm sẵn, vậy đối với bọn họ mà nói, mang đi chẳng phải là điều thuận tiện hơn sao?"

Phùng thị và A Lê liếc nhau một cái, dường như hiểu mà lại không hiểu.

Tiết Duyên nói, "Đồ vật là thứ chết, con người thì còn sống, phía trước cửa hàng nhỏ, chúng ta có thể kinh doanh theo một cách khác, không cần phải cứ đi theo cách cũ."

A Lê thoáng suy nghĩ, hỏi, "Vậy chúng ta không bày bàn ghế sao?"

Tiết Duyên khều khều cằm nàng, từ từ nói, "Bàn ghế vẫn bày, nhưng có thể đặt ở ngoài cửa, làm thành lều trà, cho người có nhu cầu dùng. Về phần ở trong phòng, chúng ta sẽ không làm mấy thứ này, hiển nhiên sẽ rộng rãi rất nhiều."

Nói xong, chàng dời đĩa ra, để trống mặt bàn, dùng ngón tay chấm nước trà rồi vẽ lên trên thành một bức tranh, "Mọi người xem nè, mặt tiền cửa hàng này quay về hướng nam, chúng ta hãy đóng kín cửa lại, chỉ chừa một cửa góc thôi, còn lại thì làm thành cái quầy ở đối diện, làm ra bán ngay. Nếu là bánh bao chiên thì dùng giấy dầu bọc lại để mang đi, nếu mì canh có nước, có thể tự mang bình đến, hoặc là chúng ta cho thuê."

Đoạn này quá dài, A Lê chỉ đọc hiểu ba bốn phần, mơ mơ hồ hồ hiểu được ý của chàng, Tiết Duyên nhìn thấy bộ dạng mờ mịt của nàng, dứt khoát lấy giấy bút ra, viết tất cả cho nàng xem.

A Lê và Phùng thị cùng nghiên cứu tờ giấy kia một lúc lâu, cả hai đều cảm thấy rất mới lạ, cuối cùng đều đồng ý.

A Lê bỗng nhiên nhớ tới chuyện Tiết Duyên từng lừa chưởng quỹ của Yến Xuân lâu mua giỏ liễu, không khỏi bật cười, cong mắt nói, "Trong đầu chàng sao luôn có nhiều ý tưởng lộn xộn thế."

Đuôi lông mày Tiết Duyên khẽ nhíu lại, "Bạch Khuê[1] từng nói về đạo kinh doanh, trí dũng nhân cường." Chàng kề sát vào gò má A Lê, dùng lưng chắn Phùng thị, nhẹ nhàng mổ một cái, "Ta đây là Trí."

[1] Bạch Khuê (370 – 300 tr. Công nguyên) vốn tên Đan, tự là Khuê, là một thương gia nổi tiếng tại thành Lạc Dương trong thời Chiến Quốc. Ông được xem là Thủy Tổ Thương Mại hay Thương Thánh, là nhà kinh doanh sớm nhất cho ra đời lý luận về kinh tế thương mại tại Trung Hoa cổ đại.

Bạn đang sao chép nội dung của Trí Thức VN. Nếu là cá nhân sử dụng, (nguồn trithucvn. org) 

Tiết Duyên tính tình nhanh nhẹn, cương quyết, sau khi hạ quyết tâm sẽ không dây dưa, lúc chàng về nhà, trên người chỉ còn bốn mươi lăm lượng, dùng ba mươi lăm lượng để mua mặt tiền cửa hàng, hơn nữa số còn lại mua mấy thứ linh tinh, cuối cùng sau khi cửa hàng mở ra, trong nhà chỉ còn lại bốn hai sáu đồng bạc. Có lẽ là vì trong lòng có trụ cột, nên đã tiêu rất nhiều bạc, A Lê cũng không cảm thấy đau lòng mấy, nàng cảm thấy Tiết Duyên có thể làm được, cho nên hoàn toàn tin tưởng, không hề nghi ngờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!